Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Dịch: Mink

***

- Các ngươi đang xem gì đấy?

Trong quán net thành Bán Biên, Hắc Ma vừa mới đi vào, đã nhìn thấy sấm sét cuồn cuộn trên màn hình.

- Mau lên!

Chưởng quầy Nguyên Hành các cầm cốc mì, vui vẻ chỉ đũa điểm giang sơn nói:

- Ở bên kia, một tên nào đó xúi giục các tông môn bắt nạt lão bản, còn bắt đám đám người chơi mới ở quán net. Lão bản đang đánh tới tận nhà tên đó!

- Ghê vây!

Hắc Ma đột nhiên vỗ đùi cái đét rồi hét lên:

- Lần trước Hắc Ma công hội phải vất vả lắm mới lùa được vài tên người mới, ta còn đang không hiểu tại sao bọn họ không online nữa, chả lẽ là do…

Gã nhìn chăm chú vào màn hình.

- Hay là do bọn quy tôn tử này? Khoảng cách quá xa, không biết ngự kiếm có đến kịp không?

Lập tức gã nhảy dựng lên và rút dao găm ra.

Bên kia, trong quán net thành Cửu Hoa, trên màn hình, vô số tin nhắn 666 đang nhảy lên liên tục trên kênh chat. Đổng Thanh Ly khó hiểu hỏi thăm:

- Sao hôm nay kênh chat lại kinh khủng như vậy?

- Ha ha ha ha!

Tống Thánh Sơn chỉ vào màn hình, cười lớn nói;

- Các ngươi không thấy đám tiểu tử Thái Hi thánh tông khoe khoang lôi pháp trước mặt lão bản rồi bị hắn dùng Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết vẽ mặt. Ngươi nhìn vẻ mặt của bọn chúng đi!


- Làm sao làm sao?

Vô số người ở xung quanh nghe thấy thế thì cũng nhìn về phía màn hình lớn. Lập tức vô số cái mồm há hốc ra xuất hiện.

- Ngươi… Ngươi làm gì?

Phong Hề hét lên.

Từ xưa đến nay, pháp thuật của Thái Hi thánh tông vẫn luôn mạnh nhất trong giới tu sĩ. Cho dù gã chỉ là Thần Hải sơ cấp nhưng cũng không dám ngông cuồng như này.

Như bình thường, Võ Hoàng sơ cấp chỉ hơn Thần Hải sơ cấp một chút thôi, nhưng đám tu sĩ Thái Hi thánh tông không thể phán đoán dựa theo lẽ thường được!

Pháp thuật của bọn chúng tuyệt đối vượt trội hơn đại bộ phận tu sĩ nhưng bây giờ…

Pháp thuật vốn là niềm kiêu ngạo của gã ở trước mặt lão bản lại chỉ như trò chơi trẻ con. Thậm chí vô số sấm sét mà gã khổ công ngưng tụ cũng đang đi theo pháp thuật do lão bản ngưng tụ!

Ngay sau đó sấm sét đánh xuống!

Tiếng kêu thảm thiết vang lên. Đám đệ tử Thái Hi thánh tông vừa này còn hung hăng nhưng lúc này đã mặt xám như tro!

- A a a a!

Một đạo sấm sét to như thùng nước dội thẳng xuống.

Đoạn Nhạc gửi tin nhắn rất nhanh:

- Các đạo hữu thành Cửu Hoa ơi, đây là môn phái nào vậy? Bỉ nhân bội phục! Đến cả Nam Hoa thiên quang cũng không phải đối thủ của Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, mà tên này lại dám khoe khoang lôi pháp trước mặt lão bản?

- Đạo hữu ở bên đó cũng xem à?

- Lão bản quá lợi hại, thậm chí có cả fan hâm mộ ở bên kia!

Tống Thanh Sơn vỗ trán rồi trả lời:

- Sứ giả của Thái Hi thánh tông mất mặt đến tận đại lục bên kia rồi…

- Hình như đúng thế thật!

- Ha ha ha, quá ghê!

- Lúc này thật sự là mất mặt đến tận đại lục bên kia rồi!

- Thằng nhãi ranh, ngươi dám!

Trong sơn môn, vài đạo khí tức cường hoành dùng phương thức bá đạo đè xuống lão bản và Nạp Lan Hồng Vũ!

Hai người cảm thấy áp lực tinh thần nặng như một ngọn núi đè xuống!

Một tiếng nói lanh lảnh vang lên:

- Có chút tài vặt đã không biết trời cao đất dày rồi sao?

Một tiếng nói nặng nề khác vang lên:

- Tự cho là đúng, cũng dám múa rìu qua mắt thợ trước cửa thánh tông!

Các nơi này vạn dặm, trong một cái đình, hai lão già đang đánh cờ.

- Không ngờ Phong Hề lại thất bại, kẻ kia cũng có chút tài năng.

- Thì sao, chỉ là một tên võ giả, sao phải e ngại?


Tu sĩ luôn luôn mạnh hơn võ giả vì họ có rất nhiều thủ đoạn từ xa. Hai bên cách nhau vài dặm, võ giả còn chưa thấy người thì tu sĩ đã có thể giết chết người rồi!

Tu sĩ tóc đen vừa dùng tinh thần áp chế, đồng thời cầm một con cờ màu đen hạ xuống.

Phía trước sơn môn, pho tượng Kỳ Lân đột nhiên sống lại, nó gầm lên và lao về phía hai người!

Trận pháp cũng phối hợp với nó, cùng với áp lực tinh thấn đè xuống làm hai người như bị sa lầy, lại còn đeo đá nặng ngàn cân ở chân nên càng thêm trầm trọng!

- Không tốt! Trận pháp!

- Trúng mai phục!

Đám người chơi rùng mình khi nhìn thấy cảnh này.

- Cút!

Nạp Lan Hồng Vũ quát lớn, đấm một phát vào móng vuốt Kỳ Lân.

Tiếng nổ rung trời vang lên, nó đã bị đánh bay ra ngoài.

Tu sĩ đầu bạc cầm một quân cờ trắng hạ xuống.

Ở vị trí của lão bản, vô số sấm sét đánh xuống! Nếu không phải hắn phản ứng nhanh thì đã hóa thành tro bụi rồi.

Cùng lúc, vài chục bức điêu khắc đều sống lại!

Vô số dị thú, trân cầm trong truyền thuyết cùng tấn công bọn họ. Vô số loại pháp thuật xuất hiện khiến ai cũng hoa mắt!

- Ha ha ha! Thật sự là không biết trời cao đất dầy.

- Cũng không phải. Ma Thạch trận chính là chuyên dùng để đối phó với loại người này. Dù cho tu vi có cao đến đâu, bọn họ cũng sẽ bị hao mòn linh lực rồi chỉ biết chờ chết mà thôi!

Tu sĩ tóc đen nói.

- Ngay cả đại trận trước cửa tông môn đã không qua được mà cũng dám đến Thái Hi thánh tông gây sự, thật can đảm!

Lão già tóc bạc nói.

- Loại võ giả này chỉ như con kiến mà thôi.

Lão già tóc đen lắc đầu nói:

- Động nhẹ ngón tay đã bóp chết rồi!


- Các ngươi chỉ sợ còn chưa kịp nhìn thấy chúng ta thì đã chết mà vẫn không biết tại sao mình chết.

Lão già đầu bạc đắc ý nói.

- Ha ha ha ha!

Hai lão già cười lớn khi nhìn thấy hai người đang giãy dụa trong trận pháp.

Một đạo kiếm quang màu đen từ trên trời bay xuống!

Một thanh kiếm lớn vô cùng xuất hiện!

Nét cười của hai lão già ngưng lại.

Tiếng hét hoảng sợ vang lên:

- Chuôi kiếm này ở đâu ra vậy?

Không chỉ thanh kiếm, còn có vô số ánh sáng màu bạc uốn quanh tạo thành kiếm mạc!

- Này…

Lão giả tóc bạc hét lên:

- Đó là cái gì?

Trên kênh chat.

- Đây là thuật ngự kiếm a!

- Đúng là chưa trải sự đời. Hai lão già họm hẹm suốt ngày ngồi trên núi đánh cờ mà cũng dám chế nhạo lão bản.

- Các ngươi chỉ sợ còn chưa kịp nhìn thấy chúng ta thì đã chết mà vẫn không biết tại sao mình chết.

- Ha ha ha, các ngươi chỉ sợ còn chưa kịp nhìn thấy chúng ta thì đã chết mà vẫn không biết tại sao mình chết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui