Dịch giả: Đường Huyền Trang
Giờ phút này, tất cả mọi ngời đều kích động, mặc dù xem phim truyền hình không lấy được bảo bối của nhân vật chính, nhưng kỳ ngộ công pháp của nhân vật chính lại có thể học được!
Trước đó có Thái Cực Huyền Thanh Đạo, hiện tại là Thiên Thư!
Chẳng qua điều khiến bọn hắn tiếc nuối chính là, văn tự của Thiên Thử quyển thứ nhất vô cùng tối nghĩa cao thâm, không phải người thường có thể lĩnh ngộ, cũng không phải nhất thời có thể hiểu thấu!
- Quá thâm ảo đi!
Vẻ mặt Nạp Lan Hồng Vũ buồn thiu, bi văn thiên địa chi lý ở trước mặt mình nhưng mới nhìn một chút đã cảm thấy đàu óc choáng váng:
- Cách tu hành cùng pháp thuật của thế giới này, chúng ta vẫn không hiểu rõ, muốn hiểu rõ được tấm bia đá này thì có chút khó khăn...
Mấy người Tiết Đạo Luật, Diệp Tùng Đào, Lam Mặc cũng vậy, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, dốc lòng nghiên cứu, dựa vào ý nghĩ của mình để thử lý giải một chút.
- Ta cảm thấy nhưng văn tự này ghi lại không phải là công pháp, pháp môn tu luyện tuyệt diệu gì.
Nạp Lan Minh Tuyết nhìn văn tự trên tấm bia đá nói:
- Mà đây là một vài đạo lý cùng với quy tắc đặc thù của thiên địa.
- Nha đầu này nói không sai!
Lam Mặc gật đầu nói:
- Nói ngăn gọn, đây chính là thiên địa chí lý!
Nghe thấy Lam Mặc nói ra những lời này, tất cả mọi người đều sợ hãi:
- Loại vật này cũng dám lấy ra cho người ta xem?
- Ta nói các ngươi xem xong chưa?
Phương Khải nói:
- Đoàn tham quan phải khởi hành!
- Để lão phu xem thêm nửa giờ!
Nạp Lan Hồng Vũ nói.
- Nửa giờ quá it!
Lam Mặc nói:
- Xem một giờ! Trước xem một giờ!
- Xem một giờ làm sao đủ!
Tố Thiên Cơ nói.
- Khởi hành, khởi hành!
Phương Khải xem thường:
- Xem phim đấy! Nào có việc xem phim tạm dừng một giờ?
Phương Khải lần nữa ấn vào bắt đầu.
- Đừng!
- Lão bản, ngươi là người không tử tế! Tất cả mọi người đều muốn xem Thiên Thư!
Diệp Tùng Đào nói:
- Để cho bản tọa tham khảo một lúc!
- Lão phu cũng phải xem một lúc!
Nạp Lan Hồng Vũ tranh thủ thời gian hô:
- Tạm dừng đi! Tạm ngừng một chút đi!
- Đúng vậy! Phim có có thể từ từ xem!
Lam Mặc nói:
- Nhưng cái Thiên Thư này, phải cố gắng nghiên cứu!
- Vậy các ngươi từ từ xem, bản lão bản đi xem Thiên Thư quyển thứ hai.
Phương Khải thờ ơ nói.
- Còn có quyển thứ hai?
Lời này của Phương Khải như một quả bom ném vào đám người, tất cả mọi người đều quay lại nhìn.
- Có phải vị tiền bối kia cho ngươi biết trước kịch bản hay không?
Lam Yên hoài nghi hỏi:
- Làm sao ngươi biết có quyển thứ hai?
Phương Khải chỉ vào hàng đầu tiên trên tấm bia đá:
- Biết ba chữ này không?
- Quyển thứ nhất?
Phương Khải giang tay ra:
- Vậy không phải là biết rồi sao? Có quyển thứ nhất thì tại sao không có quyển thứ hai, có khi lại có quyển thứ ba thứ tư ấy chứ! Có xem hay không?
- Xem!
Tất cả mọi người đều hào hứng:
- Mở nhanh, để cho bản tọa xem quyển thứ hai!
- Đúng rồi! Còn có Tiểu Phàm với Bích Dao có thể thoát khỏi hang đá hay không?!
Phải biết đường lui đã bị phá hỏng.
Tất cả mọi người tiếp tục tập trung tinh thần.
- Các ngươi đến xem bên này!
Mặc dù Bích Dao đã đi ra khỏi thạch thất, mọi người nhìn thấy ở phía dưới bộ xương khô có một hàng chữ nhỏ:
Linh đang yết, bách hoa điêu,
Nhân ảnh tiệm sấu tấn như sương.
Thâm tình khổ, nhất sinh khổ,
Si tình chích vi vô tình khổ.
(Dịch nghĩa: Mời các bạn đón đọc Tru Tiên)
-----------------
Từ chuyện cũ của Kim Linh phu nhân đến việc hai người thiếu thức ăn nước uống, lại không tìm được đường ra.
- Tiểu Phàm cùng với Bích Dao thật sự thảm...
Đổng Thanh Ly ôm một con búp bê pikachu sau một đợt vất vả trồng rau mới mua được, đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước:
- Vừa xem được Thiên Thư, chẳng lẽ lại chết ở chỗ này?
- Đừng nói nhảm!
Xem phim tập thể đúng là rất náo nhiệt, một trưởng lão Vân Hải Tông vừa đi ngang qua nói:
- Theo lão phu thấy, trời không tuyệt đường người!
Cuối cùng, lúc hai người sắp tuyệt vọng, phát hiện chữ "Khổ" trong "Si tình chích vi vô tình khổ" có chút khác thường!
Địa phương bị lõm xuống hoàn toàn trùng khớp với cái chuông nhỏ nhặt được lúc nãy!
- Có rồi!
Một đám muội tử hưng phấn.
Nhưng dường như bên trong không phải lối ra, ngược lại là một thạch thất có chứa văn tự giống Thiên Thư!
- Không phải Thiên Thư quyển thứ hai chứ?!
Tất cả mọi người kích động, vô ý thức đọc ra:
Cửu u âm linh, chư thiên thần ma,
Dĩ ngã huyết khu, phụng vi hi sinh.
Tam sinh thất thế, vĩnh đọa diêm la,
Chích vi tình cố, tuy tử bất hối.
- Lấy tinh huyết một thân nữ tử, hóa thành lệ chú...?
Tất cả mọi ngời nhìn văn tự chú quyết này, đều hãi hùng khiếp vía một trận.
Một khi thi triển chú quyết này, tam sinh thất thế, vĩnh viễn đọa lạc vào Diêm La, quá ác độc đi...!
- Si Tình Chú?
Nghe Bích Dao giải thích, tất cả mọi người đều kinh ngạc:
- Chú ngữ này thật là tà môn, có quan hệ gì tới si tình chứ...?
- Thực sự sẽ có người dùng đến sao?
Tất cả mọi người đều ôm thái độ hoài nghi.
Đúng lúc này, tự nhiên mắt lại tối sầm lại.
- Làm sao lại không còn nữa!
- Sao đã hết hai tập rồi?! Tiểu Phàm với Bích Dao còn chưa thoát ra!
Tất cả mọi người như phát điên.
- Lão bản! Thiên Thư quyển hai đâu?!
- Khả năng là ở tập sau!
Tất cả mọi ngời:
-... Ngươi có bản lĩnh đừng chạy!
- Để cho ta đánh một trận rồi sẽ tha cho ngươi!
- Không thể xem một lần cả trăm tập hay sao?!
- Không thể để mấy quyển Thiên Thư cùng một tập hay sao?!
- Hử? Không đúng! Sao rau của ta lại bị mất?!
-.... Phương lão bản đâu?
Tất cả mọi người ngẩn ngơ:
- Hạ tuyến!
Lúc này Phương lão bản đã dứt khoát hạ tuyến, dù sao cũng không ai có thể đánh hắn qua internet! Hạ tuyến chạy trốn là có thể miễn dịch tất cả!
Tại Bán Biên Thành, theo việc tiệm Phương Khải ngày càng nổi tiếng, lại Truyền Kỳ càng lúc càng thịnh hành, đương nhiên lúc này không có kẻ mù nào dám chọc đến cửa.
Huống chi "Nghịch Thiên Võng Du Công Hội" phế đi Tần Hồng Lâm, trở thành thế lực lớn nhất ba mươi sáu quảng trường.
Ngược lại thì thỉnh thoảng có một vài tu sĩ đến gia nhập công hội, mặc dù Phương Khải còn chưa thành lập công hội trong trò chơi, nhưng công hội ngoài hiện thực đã phát triển lên đến hai ba mươi người.
Nhấn số không nhiều, rất nhiều chuyện chỉ nhìn qua là biết, đôi khi Phương Khải để cho mấy muội tử Nguyễn Ngưng để ý dùm, thậm chí còn để Trâu Mạc quản lý dùm, điểm này giống hội trưởng các đại công hội trước khi xuyên qua --- chỉ vần vung tay.
Chẳng qua người hôm nay đến nhập hội...
Phương Khải lại có chút ngoài ý muốn.
- Hội trưởng! Thế nào?
Nguyễn Ngưng đắc ý, thấp giọng nói:
- Bản cô nương xuất mã, một hơi kéo đến ba đại tu sĩ!
Phương Khải nhìn Mạc Thiên Hành lúng túng trước mặt, còn có một lão đầu mập lùn, cùng một tên đạo sĩ già mặc đạo phục màu đậm.
- A! Tiểu... Phương hội trưởng.
Lão đầu mập lùng xoa xoa tay nói:
- Công hội các ngươi còn thiếu người hay không?
Mặc Thiên Hành cùng với lão đạo kia tỏ vẻ xấu hổ:
-...
- Có thể mang chúng ta đi đánh trang bị không...
- Trang bị các ngươi thay thế... Có thể để cho chúng ta không...?
- Còn có nơi nào luyện cấp tốt hay không? Chúng ta luyện cấp toàn bị người giết...
Liên tiếp những câu hỏi làm Phương đại lão bản co quắp một trận: Câu cuối mới quan trọng đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...