Dịch: Đường Huyền Trang
Phương Khải thuận tay nhặt một vài trang bị lẻ tẻ, đem sách kỹ năng đưa cho Tiểu Nguyệt cùng với Tô Dao:
- Mỗi người một bản.
- Ta muốn Thần Thánh Chiến Giáp Thuật!
Khương Tiểu Nguyệt cao hứng cầm lấy một bản kỹ năng, kỹ năng này liền nghe thôi đã thấy cao cấp rồi!
Tô Dao tỏ ra tương đối ngại ngùng khi Phương Khải đưa Quần Thể Trị Liệu Thuật tới, chần chờ một lúc rồi mới nói:
- Cảm ơn.
- Còn một bản Dụ Hoặc Chi Quang, ai muốn?
- Cho Hề Duyệt tỷ đi.
Nguyễn Ngưng với Tô Chỉ một người có Hỏa Tường, một người có Bạo Liệt Hỏa Diễm, lúc này có kỹ năng tương đối hi hữu, trước hết cứ để cho Hề Duyệt.
Sau khi Khương Tiểu Nguyệt học được Thần Thánh Chiến Giáp Thuật, giơ tay lên, đánh ra một cái phù triện, chỉ thấy phù triện bị thiêu đốt, hỏa diễm ở trong phù triện thoát ra, di động như long xà, vẽ lên không trung một cái chữ cổ triện lớn!
Mọi người đều biết, phù triện của phương sĩ cổ đại có năng lực quỷ thần khó lường, đồng thời, sau khi phù triện này xuất hiện, mọi người cảm thấy xung quanh toàn thân dường như được bảo phủ trong một ngọn lửa màu cam nhẹ nhàng.
Dường như sau khi cỗ lực lượng này bám vào trên người, liền không còn sợ quái vật công kích!
- Thật là lợi hại!
Cảm thụ được sự đặc biệt của cỗ lực lượng này, mọi người sợ hãi than nói.
- A?
Phương Khải nhìn chữ triện to lớn kia, có chút không nghĩ ra:
- Không phải là một cái chữ "Phòng" giản thể sao?
Đương nhiên, Phương lão bản cũng chỉ nói mà thôi, tự nhiên không thể nào là chữ giản thể được. Rất rõ ràng đây là một đạo phù triện, viết ra liền có thể đại biểu cho một đạo pháp thuật!
Tô Dao cũng thử Quần Thể Trị Liệu Thuật, chỉ thấy linh khí trong thể nội hóa thành một mảnh linh quang tản ra chung quanh, rất nhanh, vết thương của mọi người bị thương lúc trước giết quái, bắt đầu chậm rãi khép lại!
- Cái này cũng rất lợi hại!
Mấy muội tử sợ hãi hô, dù sao các nàng cũng chưa từng thấy pháp thuật như này, còn có thể khôi phục thương thế cho một đám người!
- Chẳng qua... Dụ Hoặc Chi Quang là cái gì?
Hề Duyệt đọc hết sách kỹ năng, sử dụng Dụ Hoặc Chi Quang với một con quái vật ở đằng xa.
Chỉ thấy một mảnh điện quang kỳ quái rơi lên thân quái vật.
Rất rõ ràng, không thấy có chút hiệu quả nào.
Con quái vật kia dường như chẳng buồn để ý, nhìn cũng không thèm nhìn.
Lập tức Hề Duyệt bị đả kích lớn, kỹ năng của người khác đều lợi hại, làm sao đến mình lại... Hiểu quả gì cũng không có?
Nàng vội vàng đánh ra một đạo Dụ Hoặc Chi Quang, vẫn như cũ, không chút phản ứng nào, dậm chân, liên tục quang ra hơn mười đạo Dụ Hoặc Chi Quang.
Sau khi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nàng cũng từ bỏ, nhìn icon che miệng cười của mấy muội tử bên cạnh, lập tức liền nổi giận:
- Đây chính là cái kỹ năng rác rưởi!
- Kỹ năng này có giới thiệu không?
Khương Tiểu Nguyệt kỳ quái hỏi:
- Coi như kém thì cũng không có khả năng là một chút uy lực cũng không có.
- Nói cái gì mà có thể triệu hoán quái vật cường đại trở thành tay sai của mình.
Hề Duyệt phàn nàn nói:
- Nghe rất lợi hại, kết quả là một con quái vật rác rưởi cũng không triệu hoán được!
-------------------
Mà lúc này đây, ngay khi Phương Khải đang thanh lý Thi Vương, thì ở quặng mỏ Bichon bị vứt bỏ.
Đoàn Hoàng Tộc khai hoang đã đánh ròng dã ba ngày, lúc này, từng người đã lên cấp 20, đẳng cấp cao nhất thậm chí đã lên đến 25. Liền ngay cả đoàn cầy tiền cũng đã sắp đến cấp 20.
- Úc thống lĩnh, bên Thần Tinh Hải Vực kia có tin tức gì không?
Đứng trước người Cơ Võ là một võ giả trung niên cao gầy.
- Bẩm chủ thượng.
Tên sĩ quan trung niên kia mở miệng:
- Những người kia đang ở động Khô Lâu, rừng rậm Ốc Mã giết đến quên cả trời đất, nghe nói ở bên bọn hắn chỉ có cái trò chơi này, không chơi cái này thì không còn cái gì để chơi!
- Một đám gia hỏa chưa thấy qua việc đời!
Cơ Võ hừ lạnh một tiếng:
- Bên bọn hắn có phát hiện gì không?
- Tạm thời không có.
Cơ Võ lâm vào trầm tư.
Lôi Điện thuật, Hỏa Phù, công sát kiếm thuật, bọn hắn đánh ra không ít, nhưng kỹ năng cao hơn như Hỏa Tường, Bạo Liệt Hỏa diễm lại cực kỳ thưa thớt.
Tạm thời mà nói, cũng không thấy bất kỳ thứ gì đáng giá ở trong thế giới này.
Đương nhiên, đối với mấy người như Trưởng công chúa Cơ Du mà nói, vẫn rất là không tệ, dù sao tu vi bọn họ cũng không cao, thực lực tăng lên rất rõ ràng.
Mà đối với Cơ Võ mà nói, cho dù tu vi tăng lên nhanh, cũng rất khó để hắn một tháng hay một năm tăng lên một cấp, huống chi, tu vi tăng lên còn cần cảnh giới để đột phá.
Thí dụ như Phúc Lão, tu vi thì đã đến, cảnh giới lại không đủ, cho nên trở thành Ngụy Hoàng Cảnh.
- Vẫn không được.
Cơ Võ lắc đầu:
- Trò chơi này có vẻ không được.
Lúc này An Hổ Uy mang theo một nhóm Cửu Hoa quân lớn, ở trong Cổ Mộ bán thú nhân luyện đến cấp 20, sau đó liên dẫn quân đến Ngô Công động ở Tử Vong sơn cốc.
Bên trong Tử Vong sơn cốc có thể nói là vô cùng lớn, đại bộ phận các thể lực, tỷ như Vân Hải Tông, Lưu Vân Đạo Cung, Lam Diễm Tông đều tụ tập ở đây.
An Hổ Uy một bên chỉ huy Cửu Hoa quân thanh lý quái vật xung quanh, một bên gọi một hộp lạt điều.
Lúc này, mấy đại lão của các thế lực lớn đều ngồi chung một chỗ.
An Hổ Uy ngồi trên ghế máy tính:
- Tới tới, ăn lạt điều! Luyện cái này cũng quá mệt mỏi!
Dứt lời liền lấy một cái lạt điều bỏ vào trong miệng.
- Có lạt điều?!
Trưởng lão Vân Hải Tông lập tức bu lại:
- An thành chủ, đánh ra trang bị cực phẩm nào không?
- Đừng nói nữa.
An Hổ Uy vừa ăn lạt điều vừa chỉ vào Cửu Hoa quân đang điên cuồng giết quái trong màn hình:
- Cảm giác trò chơi này để luyện binh còn được, chứ để bản tọa lăn lộn trong này, cảm thấy chẳng chút hứng thú nào.
- Đúng vậy!
An Hổ Uy nằm nghiêng ở chỗ ngồi, nhìn một đám người đang giết quái trong màn hình, bình luận:
- Chủ yếu là trò chơi này không giống Tiên Kiếm Kỳ Hiệp, ngươi nói cái Hỏa Cầu Thuật này làm được gì? Kháng Hỏa Cự Hoàn... Chỉ có thể kháng với người có tu vi thấp hơn mình, ở ngoài hiện thực, còn cần phải kháng với người có tu vi thấp hơn mình sao?
- Đúng vậy, pháp bảo hộ thân của lão phu, căn bản không cần để ý đến công kích của võ giả như vậy, một bộ pháp thuật liền giết!
Người trưởng lão kia tỏ ra rất có kinh nghiệm, lại nói tiếp:
- Đến bây giờ cũng không thấy có pháp thuật mới, chẳng lẽ lại để lão phu dùng Hỏa Cầu Thuật này đánh cả đời?
- Coi như là có pháp thuật cao hơn Hỏa Cầu Thuật này cũng vô dụng!
An Hổ Uy lắc đầu, nói:
- Pháp thuật chúng ta học còn ít sao? Muốn mấy cái này làm gì?
Mấy người lại nằm trên ghế máy tính, vừa ăn lạt điều, vừa trò chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...