Dịch giả: Đường Huyền Trang
- May mà chúng ta tham gia thi đấu đoàn đội Counter-Strike.
Nhìn thấy tình huống bên Diablo, một đám võ giả tự do tham dự Counter-Strike như Lương Thạch tặc lưỡi lắc đầu.
100 thậm chí là 200 Linh Tinh một kiện trang bị, bọn hắn không chống đỡ nổi.
Từ khi có Resident Evill bọn hắn đã bắt đầu chơi ở tiệm này, nhưng cho dù là một người chơi già dặn kinh nghiệm, nhưng chơi trò chơi vẫn có hặn, ngoài Resident Evill thì cũng chỉ có Counter-Strike.
Trên thực tế, chơi trò chơi chỉ là để tu luyện? Cũng không hẳn.
Trên thế giới này, người bình thường mới là nhiều nhất, nhưng không phải ai cũng cam tâm tình nguyện làm người bình thường, tựa như Chris trong Resident Evill, cảnh cuối cùng đó, khi mà Arklay nổ tung, trong cỗ quang mang chói lòa đấy, như chiếu thẳng vào nội tâm mình!
Cũng không phải ai cũng đến đây vì lợi ích.
Từ khi mới bắt đầu sử dụng súng đều không thành thạo, cho đến bây giờ, bất kỳ súng ống gì, hay là thuật cách đấu cũng vận dụng vô cùng tự nhiên, về điểm này, bọn hắn hao tổn tâm huyết hơn các đại năng quý tộc kia rất nhiều!
- Ngày cuối cùng.
Hắn nhìn về bên cạnh, ngồi cạnh hắn là những chiến hữu trong hiện thực, cũng là đồng đội trong trò chơi.
Lần thi đấu này có lẽ chính là một cơ hội, hắn lẩm bẩm trong lòng, trước kia có lẽ bọn hắn mãi mãi chỉ có thể đứng dưới chân núi mà ngưỡng vọng người khác, nhưng lần này, chính là cơ hội để có thể đứng trên đỉnh núi, tắm ánh nắng mặt trời, nhìn quang cảnh dưới chân núi!
Có lẽ đây chính là nơi hắn bắt đầu vinh quang!
Hắn nắm chặt báng súng trong tay, một bên nhìn chằm chú xem có địch nhân hay không, một bên khác, trong đầu lại có chút thất thần ngoài ý muốn.
------------------
Vòng thi đấu vòng loại.
Có thể nói tâm tình của Đổng Thanh Ly vô cùng tốt, cho dù hôm qua không thể tiến vào thập lục cường, nhưng bản thân nàng chỉ là thử sức, cũng không ôm một chút hi vọng nào cả, vì thế cũng không có cái gì gọi là thất vọng. Khác với việc đối phó với các loại quái vật, người chơi chiến đấu với nhau, nó có rất nhiều biến hóa, ngẫu nhiên vào sân gặp phải đối thủ cũng có rất nhiều bất ngờ, lại thêm việc hôm qua thắng mấy trận, cho nên tâm tình nàng bây giờ rất không tệ.
Mà càng tâm tình nàng tốt hơn nữa chính là khi nàng ăn xong mì tôm, đang chuẩn bị ngồi trên ghế salon chờ phát trực tiếp cuộc tranh tài...
Nàng nhìn thấy Phương trọng tài đi từ trên lầu xuống, cầm phấn viết lên bảng đen.
- Lão bản! Lại có sản phẩm mới hay sao? Là đồ ăn vặt sao!?
Đổng Thanh Ly lập tức chạy tới, dù sao đây mới là vấn đề mà nàng quan tâm nhất!
Đồ ăn bây giờ đều không đủ ăn!
Rất nhanh, nàng nhìn thấy Phương Khải viết xong: Lạt điều?
Phương Khải gật đầu, chỉ vào chữ trên bảng đen vừa viết xong:
- Đồ ăn vặt tạm gọi là xa hoa nhất bản điếm, 15 Linh Tinh một hộp, mỗi hộp mười viên, cũng là đồ ăn vặt duy nhất của bản điếm được phép chia sẻ.
- Đương nhiên, không được chia sẻ đối với người bị xếp vào sổ đen, một khi bị phát hiện thì cũng bị xếp vào trong sổ đen.
Phương Khải thản nhiên nói:
- Có cần một hộp không?
- Muốn!
Âm thanh của Đổng Thanh Ly như tăng gấp 8 lần, lớn tiếng nói:
- Đang lo đồ ăn vặt không đủ để xem so tài!
- Đồ ăn vặt gì?! Có đồ ăn vặt mới sao?
Hôm qua Lam Yên tham gia thi đấu Diablo, hôm nay ngồi trên ghế salon xem Nạp Lan Minh Tuyết tranh tài, nghe thấy có đồ ăn vặt mới, lập tức quay lại nhìn.
Xem giá cả, hơi tặc lưỡi:
- Đồ ăn vặt này đắt gắp 3 lần Haagen-Dazs?!
- Ăn ngon không?
Lam Yên vội vàng hỏi.
-...
Phương Khải biểu thị:
- Nói thật, ta còn chưa ăn.
Dứt lời liền lấy hai hộp lạt điều ra.
Lạt điều được xuất phẩm từ hệ thống không có túi chứa, mà đựng trong một cái hộp lưu ly trong suốt, mười viên lạt điều nằm chồng lên nhau chỉnh tề, bên cạnh còn một cái ngăn chứa dài, đặt một đôi đũa bằng gỗ.
Mở nắp hộp ra, liền có thể ngửi thấy một cỗ mùi thơm cay nồng.
Từng viên lạt điều lộ ra màu sắc óng ánh, bên trên còn dính một vài hạt vừng màu ngà sữa.
Phương Khải ngẩn người, thiếu chút nữa thì không nhận ra:
- Đây là lạt điều?!
- Nhìn có vẻ ngon!
Chiếc mũi trăng trẻo như ngọc của Đổng Thanh Ly hít lấy hít để.
Trương Uyển Ngọc ở bên cạnh đã không giữ được bình tĩnh, vội vàng trả tiền:
- Ăn trước xem sao!
Lúc này Phương Khải cũng mở nắp hộp ra, chỉ thấy Khương Tiểu Nguyệt ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào.
Phương Khải cầm đũa, kẹp một viên, đưa tới trước mặt Khương Tiểu Nguyệt.
- A-----!
Khương Tiểu Nguyệt hưng phấn, há miệng chuẩn bị ăn...
Phương Khải như không thấy gì, liền đút vào miệng mình, chỉ cảm thấy một cỗ mĩ vị lan tràn trong miệng, trong đó có vị cay rồi lại có vị ngọt, bột mì trong đó cực kỳ co giãn:
- Ngô----! Ăn ngon!
Khương Tiểu Nguyệt nghiến răng kèn kẹt:
-...
- Tự mình lấy!
Phương Khải vừa ăn lạt điều vừa lên tiếng nói.
- A...
Khương Tiểu Nguyệt phiền muộn, mặc dù tâm lý là vốn nên cự tuyệt tên lão bản ghê tởm này, nhưng tay vẫn không tự chủ được mà kẹp lấy một viên.
- Không chỉ ăn ngon!
Đổng Thanh Ly cũng bắt đầu ăn:
- Bột mì này, xem như là dùng linh mạch thượng thừa nhất cũng không làm được cảm giác này! Cái phong vị cay độc này là cái gì?!
- Ăn một miếng, ta cảm thấy có một dòng nước nóng đang bắt đầu cháy rực trong thân thể!
Trương Uyển Ngọc cả kinh nói:
- Dường như khí của ta được cỗ nhiệt lưu này làm cho càng thêm ngưng thực với vững chắc!
Khương Tiểu Nguyệt ăn từng miếng nhỏ, dường như là sợ ăn nhanh quá sẽ hết!
- Thứ gì vậy? Sao mà thơm thế?
Mấy người Lam Mặc cũng nhìn lại.
----------------------
Hôm nay Tiêu Ngọc Luật mang theo rất nhiều đồ ăn vặt đi đến.
- Vì xem cuộc tranh tài ngày hôm nay, bản thiếu đã chuẩn bị không ít đồ ăn!
- Hử? Mùi vị gì vậy?
Hắn vừa ngồi xuống, liền phát hiện trước bàn mấy người Đổng Thanh Ly, Lam Yên thậm chí là Lam Mặc bày biện một cái hộp hình chữ nhật.
- Không nghĩ tới trong tiệm này lại còn mỹ vị như này1
Chỉ thấy Lam Mặc cầm đũa trong tay, chỉ lạt điều trước mặt, cười nói:
- Sư đệ, nếm thử! Không những hương vị tuyệt hảo, mà lại có thể chiết xuất linh khí ở thể nội! Đại thiện! Đại thiện!
Quân Dương Tử vội vàng kẹp một viên lạt điều, cắn một cái:
- Oh! Quả thật là mỹ vị nhân gian!
- Xem so tài! Xem so tài!
Mấy đạo âm thanh truyền đến.
Tiêu Ngọc Luật:
-...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...