Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Lão bản! Còn nữa không?
Tống Thanh Phong rên rỉ bên cạnh.
- Ngươi cũng xem được 6 giờ rồi!
Phương Khải lườm hắn một cái:
- Còn cái gì mà còn, còn ngươi có thể xem được sao?
- Ặc... Đúng vậy!
- Phương thức chiến đấu bên trong Phong Vân này, thật đúng là đặc biệt...
Nạp Lan Minh Tuyết tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ:
- Đã có võ kỹ uy lực lớn (chỉ tuyệt chiêu như Tam Phân Quy Nguyên Khí), lại còn có các loại chiêu thức cách đấu tinh xảo.
Lam Yên bên cạnh nói:
- Hoàn toàn chính xác, điểm này so với phương thức chiến đấu của chúng ta thì phức tạp hơn nhiều.
- Chẳng qua cũng rất là thực dụng.
Mọi người đều biết, Nạp Lan Minh Tuyết ở trên quốc khảo đã bắt đầu có ý thức đem thuật cách đấu kết hợp với võ kỹ, Ngự Kiếm Thuật để chiến đấu:
- Không nghĩ tới bên trong Phong Vân đã sớm có phương thức chiến đấu như vậy, mà lại còn vô cùng thuần thục...
Trên thực tế thì phương thức chiến đấu của võ giả ở thế giới này... Đối với võ giả cấp thấp thì rất coi nhẹ kỹ xảo chiến đấu, cũng chỉ đến giai tầng như Lương Hắc Hổ hay Nạp Lan Hồng Vũ mới có thể dần dần chú ý đến việc không chế, nhưng tất cả cũng là do rất nhiều lần chiến đấu mới tự mình tổng kết ra được, có rất ít người đem các loại kỹ xảo này lưu truyền xuống dưới, bởi vì phần lớn mọi người đều bỏ công sức về mặt tu vi.
Dù sao thì để nắm giữ một vài kỹ xảo tỉ mỉ sẽ tốn nhiều thời gian hơn so với việc học võ kỹ, mà cái thời gian đó, còn không bằng đi luyện võ khí, dù sao thì ở thế giới này, võ khí cao là có thể gia tăng thọ nguyên, mặc dù là tăng trưởng thọ nguyên kém hơn so với linh khí.
Võ kỹ tuyệt học cộng với võ khí cũng đủ để đối phó với đại bộ phận các tình huống, tiết kiệm thời gian còn có thể kéo dài tuổi thọ, cái tổ hợp này được cho là vô cùng thích hợp đối với võ giả ở thế giới này.
"Ngươi nói ngươi tốn thời gian đi nghiên cứu kỹ xảo? Ta tăng tu vi lên trực tiếp bạo lực nghiền ép! Chính là không nói đạo lý như thế đấy!"
Đây chính là lý niệm của đám võ giả ở thế giới này.
Huống chi đám võ giả còn thời khắc nhận phải uy hiếp đến từ tu sĩ, nhanh chóng tăng lên tu vi, có thể đánh viễn trình, thêm thủ đoạn để đối đầu với tu sĩ là vô cùng cần thiết.
Mà phương diện kỹ xảo chiêu thức, chờ đến cảnh giới như Nạp Lan Hồng Vũ thì loại nào mà chẳng hạ bút thành văn?
Võ giả ở thế giới này phát triển như thế, tự nhiên là có đạo lý của nó.
Nhưng bây giờ lại có sẵn, đồng thời lại hoàn thiện bày ra trước mặt, rốt cuộc là có học hay không?
Nói nhảm! Đương nhiên là học!
Lúc này, những võ giả mới xem hết bốn tập Phong Vân bất đầu triển khai thảo luận kịch liệt.
- Cái Phong Thần Thối này chính là võ kỹ mà bộ pháp, công kích hòa làm một thể?
Lương Thạch sợ hãi than:
- Học một bộ thối pháp này, chẳng phải là tương đương học được tất cả?
- Cái Ngạo Hàn Lục Quyết của Nhiếp gia cũng không kém!
Ngô Sơn tặc lưỡi nói:
- Ta vừa chăm chú nhìn một chút, dường như là thân pháp, luyện khí, đao pháp thậm chí còn có kỹ xảo vận dụng đao cương đều là một thể! Chỉ cần học xong một bộ đao pháp, không cần học cái gì khác cũng đã có thể tung hoành cùng cảnh giới.
- Đáng tiếc là tiểu Nhiếp Phong mới sử dụng mấy chiêu, chiêu thức còn không nhìn rõ!
------------------
Ở cửa tiệm bên kia, mấy đệ tử của Thịnh Kinh, Hi Di học phủ đi ra khỏi cửa quán nét.
- Đáng tiếc là đã hết giờ lên máy, không thể xem lại Phong Thần Thối thêm mấy lần.
Diệp Phong Hỏa đi ra ngoài cửa, mở miệng nói:
- Ứng sư huynh! Ngươi học được mấy thành?
- Cái gì mà mấy thành?
Ứng Tông Huyền cười khổ nói:
- Hùng bang chủ dậy nhanh quá, lại thêm Phong Thần Thối vô cùng tinh diệu, coi như là xem bên trong máy tính, cảm ngộ sâu hơn so với bình thường, thì ta cũng mới chỉ nhìn được một chút da lông.
Đúng lúc này, bỗng nhiên ở cửa bên kia truyền đến một trận thốt lên.
- Trời! Đây là Phong Trung Kình Thảo! Phong Thần Thối thức thứ hai!
Chỉ thấy một nam tử lạnh lùng mặc trang phục màu đỏ thi triển ra một chiêu, thân hình lập tức đánh về phía trước như một cơn lốc, người này chính là người đứng đầu bảng Thiên Tự viện của Thịnh Kinh học phủ, Lệ Huyết Y!
Mấy người Lương Thạch cũng vội vàng chạy ra ngoài quan sát, liên tục tặc lưỡi thán phục:
- Học cũng quá nhanh đi!
- Hình như người này là thiên tài của Thịnh Kinh học phủ...
Ngô Sơn hít sâu một hơi.
- Chúng ta không so được.
- Ôi trời ơi...!
Ngay sau đó lại truyền đến một trận kinh hô, chỉ thấy chưởng pháp của Ngũ hoàng tử Cơ Dương tròn trịa liên miên, giống như nước chảy, vậy mà có thể chặn được một cước này.
- Đây là thức thứ nhất của Bài Vân Chưởng! Lưu Thủy Hành Vân!
- Bên kia! Xem bên kia!
Một tiếng kinh hô lại thêm một tiếng kinh hô, lúc này, Phương Khải cũng vội vàng đi ra.
Những người này vừa mới xem phim xong, vì để khắc sâu những võ học vừa xem, dứt khoát diễn luyện ngay tại cửa quán nét.
- Lão bản!
Tống Thanh Phong nói:
- Ngươi nhìn một bộ Thiên Sương Quyền này của ta, kết hợp với thuật cách đấu thế nào?
Dứt lời hắn diễn luyện ngay ở cửa quán nét!
- Phong Sương Phác Diện!
- Hàn Sương Bão Nguyệt!
Một bên thì đánh quyền, một bên thì hô hưởng ứng.
- Tống thiếu ngưu bức!
Lâm Thiệu đứng bên cạnh hét to.
- Đừng chạy, xem Phong Thần Thối của ta!
Hứa Lạc bay lên, đạp một cước.
- Còn Phong Thần Thối? Xem Tam Phân Quy Nguyên Khí của ta!
Chỉ thấy Tống Thanh Phong trung bình tấn, tụ khí ngưng thần.
Hứa Lạc đầu tiên là sững sở, thiếu chút thì bị hù dọa, tiếp đó thì thấy trước người Tống Thanh Phong chẳng có gì cả, mặt co lại:
- Ngươi cmn lấy đâu ra Tam Phân Quy Nguyên Khí?
- Xem đại đao bốn mươi mét của ta!
Lâm Thiệu lập tức cũng tham dự vào.
- Cho ngươi chạy trước ba mươi chín mét!
- Mau cút đi! Học thì không học được, chỉ biết hô loạn!
Ngay khi mấy người đang đùa giỡn, thì ở bên cạnh lại truyền đến một trận thốt lên.
- Bài Vân Chưởng đã đánh tới thức thứ năm rồi?!
- Ông trời ơi, thức thứ sáu!
- Thức thứ bảy! Hùng bang chủ mới chỉ dạy qua một lần a!
- Vân Hải Ba Đào! Đây là thức thứ tám!
- Kia là...
- Thiên tài của Lăng Vân học phủ, Nạp Lan Minh Tuyết!
- Ông trời ơi..! Đổi đao pháp!
- Ngạo Hàn Lục Quyết!
- Ngạo Hàn Lục Quyết chỉ có thể nhìn thấy từ tiểu Nhiếp Phong! Đao pháp của Nhiếp Nhân Vương kia là không thấy rõ!
- Quá lợi hại! Thế mà cũng học được!
Chung quanh không chỉ truyền đến tiếng thốt lên, mà còn truyền đến cả tiếng hít lạnh.
Xem người khác thi triển cũng có thể học được một phần, quả là thiên phú kinh người!
- Lão bản, Nạp Lan muội muội lợi hại nha.
Đổng Thanh Ly cũng chạy ra ngoài quán nét đứng xem.
- Đương nhiên.
Nạp Lan Minh Tuyết thu đao, nhìn Phương Khải có chút kiêu ngạo nói:
- Phương lão bản, ngươi có muốn đánh mấy chiêu không?
Phương Khải nhún vai, không hề động thân.
- Không phải là Phương lão bản không học được chứ!
Lam Yên đứng bên cạnh cười hả hê.
- Ặc...
Dường như Trương Uyển Ngọc cũng nhìn ra:
- Khẳng định là thiên phú của Phương lão bản không tốt bằng Nạp Lan muội muội.
- Không sao.
Đổng Thanh Ly an ủi.
- Chắc chắn là trên thế giới này sẽ có một vài người có thiên phú mà người khác không thể nào so sánh được.
Nói vậy chẳng khác nào không an ủi.
- Hử? Làm sao lão bản lại đứng bất động?
Đệ tử hai đại học phủ Thinh Kinh với Hi Di cũng bắt đầu chú ý tới Phương Khải.
Phải biết rằng lúc trước ở quốc khảo, màn ngự kiếm phi hành kia đã làm kinh diễm không ít người.
Thế mà bây giờ lại không học được gì?
Lần này có thể vượt qua Phương Khải, Nạp Lan Minh Tuyết có chút đắc ý nhẹ, mặc dù không biểu lộ ra mặt.
- Hừ!
Phương Khải hừ nhẹ một tiếng, quay người đi vào trong quán nét, vẻ mặt thì tràn đầy vẻ khinh thường, vung tay lên, chỉ thấy một dải đao cương như lụa nháy mắt bay ra ngoài:
- Thiên phú hay là không có thiên phú, đời này cũng không thể chỉ dựa vào thiên phú, ngay cả tu luyện mà cũng phải dựa vào các bậc tiền bối thiên vị mới được như này...
- MK, đại đao bốn mươi mét?
- Lão bản trâu bò!
- Làm sao lại làm được!
- Sao lão bản lại học nhanh như vậy!
Nạp Lan Minh Tuyết:
-...
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn này đều há mồm trợn mắt!
Phương Khải sau khi xem hết thì lại xem lại từ đầu, nhiều lần như vậy, lại thêm tu vi của hắn đã đến giai đoạn ngưng khí thành cương, chẳng phải...
Phương Khải hướng về phái mọi người khoát tay, tiếp tục trở về xem Phong Vân, dù sao thì hành trình xem lại của hắn còn chưa xong.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...