Dịch giả: Đường Huyền Trang
- Hô...
Nhìn người chung quanh đầy náo nhiệt, Tống Thanh Phong phiền muộn:
- Bốn viện Thiên Địa Huyền Hoàng, coi nhóm Hoàng Tự viện chúng ta có tu vi thấp nhất sao?
- Hoàng Tự viện này cũng có nhân tài!
Lúc này, các đệ tử Thịnh Khinh học phủ đang tiến hành thi văn, bốn phía vô cùng náo nhiệt:
- Tỉ như Nạp Lan Minh Tuyết của Lăng Vân học phủ, đã đạt đến Võ Giả đỉnh phong.
- Còn có Hoàng Phủ Tĩnh của Thịnh Kinh học phủ, Lạc Vân của Hi Di học cung, đều là Võ Giả đỉnh phong.
Bởi vì tiêu chuẩn nhận người của tam đại học phủ rất nghiêm khắc về mặt tuổi tác, cho nên đa phần đệ tử Hoàng Tự viện chỉ ở Đoán thể kỳ.
Đoán thể kỳ là quá trình rèn luyện cơ sở dài đằng đẵng của tất cả võ giả, cho dù huấn luyện từ nhỏ, cũng mất một khoảng thời gian cực kỳ lâu, cái gọi là ngồi mài đao không làm mất kỹ thuật đốn củi, chính là như thế, không có chân chính rèn luyện thân thể thật tốt, ai cũng không vội vã đột phá.
Cho nên... Võ Giả đỉnh phong.
Tống Thanh Phong nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Minh Tuyết, giơ ngón tay cái lên nói:
- Cảnh giới này thật la cao a...!
Ngươi là một người sắp đạt đến Đại Võ Sư, tham gia khảo thí, chỉ là một Võ Giả đỉnh phong? Ngươi có ý gì?
Nạp Lan Minh Tuyết có chút điệu thấp nói:
- Dọa người quá cũng không tốt, dù sao cũng đủ để lấy điểm cao.
Mặt Tống Thanh Phong co lại:
- Nói vậy cũng có đạo lý, đợi chút nữa ta lên cũng để thành một tên Võ Giả trung kỳ đi.
- Tống thiếu ngươi làm Võ Giả lục đoạn, vậy thì chúng ta làm bốn, năm đoạn đi.
Lâm Thiệu mở miệng nói.
- Ơ! Tiểu bằng hữu Hoàng Tự viện, lại là các ngươi?
Lưu Thế Kiệt đi theo sau một võ giả mặc trang phục màu đen, đeo một thanh hắc đao sau lưng, ánh mắt vô cùng thâm thúy.
- Các ngươi biết nhau sao?
Tên võ giả áo đen cũng không nhìn về phía bên này.
- Đi thôi, đừng chậm trễ thời gian.
- Kia là Vương Côn của Huyền Tự viện Lăng Vân học phủ sao?
- Đệ nhất nhân Huyền Tự Lăng Vân bảng!
- Người đi theo sau hắn là ai?!
Hai người đi kiểm tra võ khí, rất nhanh liền có kết quả:
- Vương Côn! Võ Sư cảnh đỉnh phong! Lưu Thế Kiệt, Võ Sư cảnh thất đoạn!
--------------
Lúc này, Từ Tử Hinh cũng đang do dự:
- Thanh Thanh, ngươi nói chúng ta có nên bạo lộ thực lực ra không?
- Ăc...
Thẩm Thanh Thanh cảm thụ thực lực của mình, Đại Võ Sư tam đoạn, Từ Tử Hinh là Đại Võ Sư ngũ đoạn, mà các nàng đều là đệ tử của Huyền Tự viện.
Đệ tử khác của Huyền Tự viện coi như đạt đến Đại Võ Sư, cũng chỉ là vừa mới đột phá, nào giống như các nàng, rõ ràng là đã đột phá một khoảng thời gian!
- Đừng dọa người...
Từ Tử Hinh nhìn thoáng qua Vương Côn vừa kiểm tra xong:
- Chúng ta cứ giống như hắn là được.
- Được rồi.
Rất nhanh, kết quả kiểm tra liền là:
- Từ Tử Hinh, Huyền Tự viện, Võ Sư đỉnh phong! Thẩm Thanh Thanh, Huyền Tự viện, Võ Sư đỉnh phong?
- A?! Mấy người này từ đâu xuất hiện?!
Lúc này, có rất nhiều đệ tử của Thịnh Kinh học phủ và Hi Di học đang vây quanh:
- Từ Tử Hinh... Cái tên này hình như chưa từng nghe qua...?
- Nghe thì có nghe, chẳng qua trước kia không xếp ở đầu Lăng Vân bảng, đại khái là ở giữa.
- Thẩm Thanh Thanh...!? Cô nương này là người trên Lăng Vân bản sao? Làm sao có cảm giác là chưa từng thấy qua?!
- Có cảm giác như là người qua đường, làm sao lại tiến vào Lăng Vân bảng?
- Không hợp lý? Người của Lăng Vân học phủ đến đây là những ai?! Làm sao lại thêm ra hai người Võ Sư đỉnh phong? Lại còn đều là ở Huyền Tự viện?!
Đúng lúc này, lại thêm một đệ tử Lăng Vân học phủ kiểm tra:
- Quách Hùng, Võ Tông cảnh trung kỳ.
-???
Toàn bộ sân kiểm tra như ong vỡ tổ.
- Lăng Vân học phủ... Có người này sao?
- Làm sao trước kia chưa từng nghe qua?!
- Từ đâu xuất hiện vậy...!?
- Quách... Giang Nam không có thế gia nào họ Quách thì phải?
- Người này không phải là..
- Võ giả bình dân?!
Trong đầu tất cả mọi người hiện lên một cái suy nghĩ đáng sợ.
- Hôm nay Thịnh Kinh học phủ xảy ra chuyện gì? Làm sao lại nháo nhào như thế?
Một nữ tử mặc trang phục màu đen đi vào đám người, nếu như Phương Khải ở đây thì sẽ nhận ra, đây chính là nữ tử ngồi trên đại ưng cánh bạc.
- Là Tiêu sư muội (sư tỷ)!
- Nghe nói đã được Lương Hắc Hổ tiền bối thu làm đệ tử? Mới Huyền Tự viện đã đi ra ngoài lịch luyện!
- Chậc chậc, cái này đúng là khó lường, lúc trước đã là Võ Sư đỉnh phong đi?
- Huyền Tự viện, Tiêu Lãnh Vũ! Đại Võ Sư nhất đoạn!
- Tê----!? Huyền Tự viện, Đại Võ Sư!?
- Hoàn toàn có thể tấn thăng Địa Tự viện?!
Một đám đệ tử Thịnh Kinh học phủ nhất thời không ngừng kích động.
--------------
- Không chỉ Ngũ hoàng tử.
Bên trong Ứng Thiên lâu, Mộ tiên sinh lắc đầu, bật cười nói:
- Còn có tôn nữ của gia tộc hộ quốc công Tiêu Lãnh Vũ, ước chứng mới Huyền Tự viện, tu vĩ đã đạt đến cảnh giới Đại Võ Sư.
Mà Thiên Tự viện...
Mộ Đông Lai cười nói:
- Tam đại học phủ, Thiên Tự viện đều được coi là vương bài trong vương bài, bồi dưỡng lâu nhất, thực lực cũng thâm hậu nhất.
- Ví dụ như Ưng Tông Huyền của Hi Di học cung, tuổi không đến ba mươi, cũng đã tiến vào Võ Tông lục đoạn, đây là tin tức truyền ra lúc trước, chỉ sợ bây giờ đã là Võ Tông hậu kỳ! Phương Bắc Ứng gia còn có Quyển Vân Quyết, hắn lại đang tu luyện võ kỹ Ưng Long Thất Thức, dường như là người đồng lứa không ai địch nổi.
- Thịnh Kinh học phủ cũng vậy!
Mộ Đông Lai lắc đầu ngón tay nói:
- Để xem Lăng Vân học phủ ẩn giấu bao nhiêu bài, ta nghe nói Tần trưởng giáo dụ muốn đoạt giải nhất, chỉ sợ là tương đối gian nan.
- Ngày mai thi võ, Phương lão bản có dự định đến xem một chút hay không?
Mộ Đông Lai nói.
- Tin rằng lần quốc khảo này, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc.
Phương Khải nhẹ gật đầu, sờ ngọc đưa tin một cái, chợt phát hiện tin tức bên trong ngọc đưa tin sắp bị xoát nổ.
- Phương lão bản! Làm sao không truyền bà nữa? Còn chưa nhìn nghiện nữa!
- Lão bản! Ta muốn thấy kinh sư! Mau mở trược tiếp --- Khương Tiểu Nguyệt.
- Tiếp tục truyền bá đi! Trò chơi không được chơi, mỗi ngày bản thiếu chỉ có thể xem ngươi trực tiếp ---- Tiêu Ngọc Luật.
- Phương tiểu tử, rốt cuộc ngươi có truyền bá nữa không?
Phương Khải co mặt lại, ta cmn là lão bản quán nét, cũng không phải người dẫn chương trình, mỗi ngày truyền bá cái gì mà truyền bá?
Đi chơi một lúc cũng không được an bình, thật sự là...
Phương Khải quang ngọc đưa tin vào trong túi:
- Vậy hôm nay ta đi dạo trong thành trươc, ngày mai đi xem quốc khảo? Chẳng qua, người nào cũng có thể đến xem sao?
- Dĩ nhiên là không phải.
Mộ Đông Lai nói.
- Ngày mai ta sẽ đi cùng Phương lão bản.
Bên trong quán nét.
- Thế mà lão bản không để ý đến ta!
Khương Tiểu Nguyệt hung hăng đập mạnh xuống quầy.
- Thế mà tiểu tử này không để ý tới ta!
An Hổ Uy cũng phiền muộn.
- Cũng không để ý tới ta!
Tố Thiên Cơ đã phát hẳn mấy tin.
- Tiếp tục phát! Ta cũng không tin!
Đúng lúc này, bỗng nhiên ngọc đưa tin của Khương Tiểu Nguyệt nhận được một tin tức:
- Ngày mai lão bản đi xem quốc khảo, ngày mai sẽ truyền bá.
- Quốc khảo?
Khương Tiểu Nguyệt tỏ vẻ chán ghét.
- Cái đấy thì có gì đẹp mà xem?
- Lão bản bảo ngày mai đi xem quốc khảo, ngày mai truyền bá.
Sau khi Mộc Hồng Chúc nghe được tin này, toàn thân liền chấn động:
- Thế mà ngày mai truyền bá quốc khảo?!
Loại việc trọng đại này, đang lo không được xem, huống chi những đệ tử bị chèn ép của lớp chúng ta, cũng hi vọng được chứng kiến những đệ tử kia nở mày nở mặt ở quốc khảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...