Đến buổi chiều, người hầu đi lên mời Cảnh Dương xuống ăn bữa tối.
Lúc Cảnh Dương xuống lầu, một nhà bọn họ giống như ngày thường đã bắt đầu ăn, không có ai chờ hắn, nhìn thấy hắn đi xuống cũng không ai thèm chào hỏi hắn.
“Kerika, trong khoảng thời gian này con luyện tập rất vất vả đúng không?” Mẹ của Firth, Susan quan tâm nói “Mẹ đã kêu phòng bếp luôn chuẩn bị điểm tâm và canh, đói bụng nhất định phải nhớ kêu người hầu mang lên cho con, ngàn vạn lần đừng để bản thân kiệt sức”
“Cảm ơn mẹ.” Kerika cười nói “Cuộc thi tuyển sinh của học viện âm nhạc Cherti sắp bắt đầu rồi, chỉ cần có thể thi đậu, cho dù có vất vả cũng đều đáng giá.”
“Em khẳng định sẽ không có vấn đề.” Firth nhìn cậu ta nói “Em là người đã đoạt giải nhất cuộc thi piano Gardena mà.”
Kerika cười rất nhu thuận nhìn Firth.
“Đúng vậy.” Susan vội vàng phụ họa nói “Người đoạt giải của cuộc thi này không phải đều rất thuận lợi thi đậu học viện âm nhạc Cherti sao? Con khẳng định cũng có thể thi được.”
Cha của Firth, Kurd nói “Chờ Kerika thi xong, gia đình chúng ta sẽ làm tiệc chúc mừng nó thi đậu.”
Susan cười nói “Em đã sớm có ý này, còn chờ anh nói sao.”
Mặt Kerika vẫn luôn mang ý cười ngồi nghe, đột nhiên nhìn Cảnh Dương, giống như mới vừa phát hiện hắn bị xem nhẹ, nói “Ivey, chúng ta cùng nhau cố gắng lên, nếu chúng ta đều có thể thi đậu thì thật tốt quá.”
“Đúng vậy, Ivey cũng tham gia cuộc thi mà, con cũng cố lên.” Susan dáng vẻ giống như mới nhớ ra, nói câu cố lên liền không có đoạn sau.
Kerika dùng giọng điệu an ủi nói “Cậu không cần có áp lực quá lớn, thi không đậu cũng không sao, còn có rất nhiều học viện âm nhạc khác, cậu cũng có thể có cơ hội thi đậu.”
Cảnh Dương dựa theo thái độ thường ngày của Ivey vẫn luôn bảo trì trầm mặc, bị Kerika nhắc tới mới ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái, lớn lên đúng là giống như một đoá bạch liên bông.
Firth thấy thái độ của Cảnh Dương như vậy rất khó chịu, nhíu mày nhìn hắn một cái, quay đầu nói với Kerika “Không cần lo cho cậu ta, cậu ta có thể thông qua sơ tuyển cũng là may mắn rồi, nói không chừng giáo viên xét duyệt sơ tuyển học sinh lúc ấy thất thần, không để ý liền cho cậu ta qua, cậu ta làm sao có thể so được với em.”
Học viện âm nhạc Cherti, là học viện tốt nhất ở quốc gia này, cũng là ở thế giới này, mỗi năm số lượng người tham gia tuyển sinh vào học viện nhiều vô số kể.
Muốn thi đậu vào học viện, nhất định phải là ưu tú trong ưu tú, cũng phải có thiên phú cực cao thì mới được.
Quá trình thi tuyển sinh đầu tiên là gửi video tự mình diễn tấu, sau khi thông qua sơ tuyển là có thể đi vào học viện tiến hành phỏng vấn.
Kerika và Ivey đều thông qua sơ tuyển, nhưng người của gia đình Mooney rất hiển nhiên cảm thấy Kerika khẳng định có thể thi đậu, mà Ivey có thể thông qua sơ tuyển đã là may mắn, căn bản không có khả năng thi đậu.
“Kerika, em hy vọng được vị danh sư nào chọn?” Susan hỏi.
“Ừm…….” Kerika rất nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, nói “ Danh sư của học viện âm nhạc Cherti đều là cấp thế giới, có thể được bất kỳ người nào trong số bọn họ chọn trúng em đều rất vui vẻ, nhưng nếu có thể, em hy vọng có thể được giáo viên Jardin chọn.”
“Anh có hỏi thăm.” Susan nói “Học sinh đoạt giải nhất cuộc thi piano Gardena lần trước, được nghệ sĩ piano nổi tiếng Durach chọn, bây giờ đang đi theo ngài ấy học tập.”
“Thầy Durach cũng không tệ, nếu em có thể được thầy ấy chọn trúng cũng sẽ rất vui vẻ.” Kerika nói.
Firth nói “Kerika ưu tú như vậy, nói không chừng sẽ được vài vị danh sư đồng thời chọn trúng, đến lúc đó không phải bọn họ tuyển em, mà là em tuyển bọn họ.”
“Đúng vậy.” Susan cười phụ họa.
Nhìn bộ dáng người gia đình Mooney cùng Kerika cười vui vẻ, giống như Kerika đã thi đậu, danh sư cũng đều mặc cho cậu ta chọn, chọn xong liền có thể trực tiếp đi học.
Xem ra là Kerika lấy quá nhiều giải thưởng, làm cho bọn họ quá tự tin.
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới, những cuộc thi mà Kerika tham gia một cái cũng không có độ khó quá cao, đều là trình độ tầm trung, ngẫu nhiên ở các cuộc thi lớn một hai lần lấy được hai ba giải nhỏ, bọn họ đã vui đến quên trời đất.
Lần này ở cuộc thi piano Gardena trình độ cao lấy được giải nhất, gần như có thể ở học viện Cherti nở mày nở mặt.
Nhưng bọn họ tựa hồ đã quên một chuyện, ở nơi như học viện âm nhạc Cherti, học sinh có thể ở các cuộc thi lớn giành giải nhất, nơi nào cũng có.
Bọn họ chỉ lo nói cười vui vẻ, hoàn toàn đắm chìm trong ảo tưởng của mình, cũng sẽ không có ai thèm đi đánh thức bọn họ.
Tình cảnh bọn họ hoà thuận vui vẻ như vậy, Ivey đã rất nhiều năm không hoà nhập vào được, mỗi lần cậu muốn gia nhập đề tài của bọn họ, Kerika luôn nói dăm ba câu là có thể đem đề tài đưa tới trên người cậu ta.
Thời gian dài, Ivey liền trở nên càng ngày càng trầm mặc, thế nên cậu hoàn toàn bị ngăn cách, vừa không giống người nhà này, cũng không giống tới làm khách, rất xấu hổ.
“Ivey.” Kerika gọi lại Cảnh Dương đang muốn lên lầu.
Cảnh Dương xoay người nhìn cậu ta.
Kerika dùng biểu tình khẩn cầu nói “Cậu có thể, có thể cho tôi mượn cây đàn Vichy luyện tập một chút hay không?”
“Không được!” Cảnh Dương không chút do dự cự tuyệt, lạnh mặt nhìn cậu ta nói “Cậu biết rõ tôi sẽ không đồng ý, tại sao còn muốn đưa ra cái yêu cầu này?
“Tôi, tôi xin lỗi.” Kerika lại lộ ra chiêu bài mặt ngây thơ nói “Thực xin lỗi.”
Cảnh Dương xoay người lên lầu.
Firth đi tới vuốt ve cánh tay Kerika, dùng ánh mắt an ủi nhìn cậu ta.
Kerika đầy mặt thất vọng cùng mất mát, dùng đôi mắt phiếm hồng ủy khuất nhìn Firth.
Firth bị cậu ta nhìn đến mềm lòng, cúi đầu ở bên tai cậu ta nhỏ giọng nói “Anh lặng lẽ mang em đi.”
“Thật sao?” Kerika biểu tình lập tức sáng lên.
Firth nhìn thấy Kerika vui vẻ, cười gật gật đầu.
Cảnh Dương đứng sau bức màn nhìn hai người kia xuyên qua mặt cỏ, từ cửa hông của hoa viên tiến vào biệt thự cách vách của Dil gia.
Vichy là tên của một cây đàn piano, nó không phải một cây đàn bình thường, cây đàn này đối với Ivey có ý nghĩa rất quan trọng.
Lúc Ivey vừa mới sinh ra, lão Dil ông nội của cậu tốn một số tiền rất lớn mời một người thợ làm đàn piano trứ danh Dinivita tự tay chế tác một cây đàn.
Lúc ấy tuổi của Dinivita cũng rất lớn, nghĩ đây có thể là lần cuối cùng ông chế tác đàn piano, liền đem hết tâm huyết cuối cùng của đời người dồn hết vào cây đàn Vichy này.
Ông tốn thời gian 5 năm, toàn bộ đều dùng nguyên liệu cao cấp nhất, mỗi một bộ phận đều tỉ mỉ chế tác, dùng hết nhiệt huyết cuối cùng của mình chế tác cây đàn.
Cho dù lão Dil trước đó đã chi trả một số tiền rất lớn, nhưng giá trị của cây đàn này vẫn vượt xa cái giá mà ông đã trả.
Thậm chí có thể nói, cây đàn piano này đã không thể dùng tiền tài để nói lên giá trị của nó.
Cây đàn này vô luận là âm sắc, âm lượng hay là xúc cảm, đều có thể so sánh với mười cây đàn nổi tiếng nhất.
Ivey cùng ông nội đặt tên cho cây đàn này, gọi là Vichy, có nghĩa là hy vọng của lão Dil và Ivey, bọn họ đều hy vọng năng lực đàn tấu của Ivey có thể sánh ngang với cây đàn piano này.
Ivey vô cùng coi trọng cây đàn này, nó đại biểu cho khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cậu và ông nội, cũng đại biểu cho hy vọng của cậu và ông nội.
Vì không muốn cho những người khác chạm vào cây đàn piano, cậu từ nhỏ đã học cách bảo dưỡng nó, cậu thậm chí rất ít khi chơi cây đàn này, muốn chờ đến khi kỹ năng chơi đàn của cậu tốt hơn, một ngày nào đó có thể dùng nó ở một sân khấu lớn tiến hành đàn tấu.
Khi Kerika vừa tới gia đình Mooney, Ivey cho rằng bọn họ sẽ trở thành bạn tốt, dẫn cậu ta đi xem cây đàn, nói cho cậu ta biết nó gọi là Vichy, là hy vọng của cậu và ông nội.
Từ sau khi Kerika gặp qua cây đàn Vichy, liền luôn nhớ mãi không quên muốn được đàn nó, cậu ta nhiều lần cầu xin Ivey nhưng đều bị cự tuyệt.
Cậu ta nói với Ivey, cậu không cho tôi chơi cây đàn kia có phải bởi vì cậu ghét tôi hay không.
Cậu ta nói với Ivey, tôi là bạn tốt nhất của cậu đúng không, vậy để tôi chơi cây đàn kia đi.
Cậu ta nói với Ivey, lần này tôi muốn tham gia một cuộc thi rất quan trọng, có thể để tôi dùng Vichy luyện tập một lần được không? Một lần là được.
Sau lại đổi thành Firth tới yêu cầu Ivey, anh ta nói với Ivey, piano là để đánh, không phải để trưng bày, dù sao cậu cũng không chơi, để Kerika luyện tập một chút thì sao chứ.
Anh ta nói với Ivey, tại sao cậu lại biến thành như vậy, Kerika đã là người nhà của chúng ta, cậu không muốn để người nhà chơi đàn piano của mình sao? Anh ta nói với Ivey, Kerika đạt nhiều giải thưởng như vậy, em ấy có tư cách chơi cây đàn kia hơn cậu.
Ivey vẫn luôn cự tuyệt, không ngừng cự tuyệt, đó là cấm địa không thể đụng chạm của cậu, là đồ vật mà cậu sẽ bảo vệ bằng bất cứ giá nào, là mộng tưởng mà cậu nhất định phải thực hiện được.
Nhưng vì sợ hãi bị vứt bỏ, cậu bị nhốt trong một cái lồng, ở trên con đường âm nhạc không thể nào tiến xa hơn nữa, bởi vì cậu ra không được, cậu sợ vừa rời khỏi thì cái gì cũng đều không còn.
Kerika mang theo tâm trạng kích động vuốt ve ấn xuống phím đàn trắng đen, xúc cảm này sẽ không xuất hiện ở trên những cây đàn piano giá cao khác.
Cậu ta bắt đầu chơi bản nhạc chuẩn bị cho cuộc thi tuyển sắp tới, âm lượng đều đều, âm sắc nhu mỹ, từ nốt cao đến nốt thấp đều quá độ chuẩn xác, cây đàn này có thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung.
Đây là cây đàn có thể so sánh với mười cây đàn nổi tiếng nhất, cậu ta thật sự, thật sự cũng muốn có một cây.
Cảnh Dương đứng ở ngoài cửa, thông qua kẹt cửa thấy được d*ục vọng tham lam trong mắt Kerika đối với cây đàn Vichy.
Người như vậy, kỹ năng chơi đàn như vậy căn bản không xứng sử dụng nó, huống chi Ivey cũng không muốn để cậu ta sử dụng.
Ở kiếp trước, sau khi Ivey qua đời, cây đàn này bị Kerika chiếm lấy.
So sánh với việc Kerika cướp đi Firth, còn làm cho Ivey phẫn nộ không cam lòng hơn, cho dù đã chết đi, cậu cũng muốn thay đổi, muốn trả thù.
Cho nên Cảnh Dương liền tới thay thế cậu, thay cậu hoàn thành tâm nguyện.
“Phanh!” Cảnh Dương dùng sức đem cửa đẩy ra, làm hai người bên trong hoảng sợ.
“Ivey! Tôi, tôi…….” Kerika có chút hoảng loạn đứng lên, không biết làm sao nhìn Ivey.
Firth ngay từ đầu cũng có chút hoảng loạn, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.
“Các người đang làm gì ở đây?” Cảnh Dương trong mắt mang theo phẫn nộ, lạnh mặt nhìn bọn họ “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, bất kỳ ai cũng được chạm vào cây đàn này!”
Kerika dùng anh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Firth, Firth giơ tay ấn ở trên vai cậu ta trấn an một chút, quay đầu nhìn Cảnh Dương nói “Là tôi dẫn em ấy tới đây, chơi cây đàn của cậu một chút mà thôi, không có phá hư cũng không có hư hao, cậu không cần phải ích kỷ như vậy.”
“Tôi ích kỷ?” Cảnh Dương tức giận đến bật cười “Tôi ích kỷ thì thế nào? Đồ của tôi, chẳng lẽ tôi còn không có quyền lợi không cho người khác chạm à?”
“Hai người đừng cãi nhau.” Kerika nắm lấy tay Firth, dùng ánh mắt cầu xin nhìn Cảnh Dương nói “Thực xin lỗi, đều là tôi không tốt, tôi thật sự quá muốn thử chơi cây đàn này một lần, xin cậu tha thứ……”
"Piano vốn dĩ chính là để cho người ta đàn!” Firth đánh gãy lời Kerika nói “Chính cậu đàn không tốt, còn không cho người khác đàn, không phải ích kỷ thì là cái gì? Kerika chơi cây đàn này còn có giá trị hơn chính bản thân cậu chơi nó.”
Cảnh Dương chất vấn lại anh ta “Chẳng lẽ bởi vì anh cảm thấy cậu ta đàn tốt hơn tôi, liền có quyền tự mình động vào đồ của người khác đúng không? Trên thế giới này người đàn tốt hơn cậu ta không biết có bao nhiêu, tôi tình nguyện để cho những người đó chơi cây đàn này, cũng không cho loại người kỹ năng chơi đàn hạng ba như cậu ta.”
Trên mặt Kerika đầy vẻ không thể tin nổi nhìn Cảnh Dương, dùng ánh mắt lên án hắn, sao cậu lại có thể nói tôi như vậy?
Firth tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Dương “Chỉ bằng cậu, mà cũng dám nói em ấy như vậy? Nếu kỹ năng của Kerika chỉ là hạng ba, vậy cậu hạng ba cũng không bằng!”
“Các người mau cút đi!” Cảnh Dương chỉ vào cửa nói “Về sau đừng bao giờ xuất hiện ở chỗ này, nếu không, ta sẽ báo cảnh sát nói các người tự ý xâm nhập gia cư bất hợp pháp.”
“Cậu…….” Firth không nghĩ tới hắn sẽ nói ra lời tàn nhẫn như vậy, anh ta nắm tay Kerika nói “Chúng ta đi, về sau anh sẽ mời người về chế tác một cây đàn piano còn tốt hơn cây đàn này.”
“Thiếu gia…….” Dil gia chỉ còn lại có ba bốn người hầu mỗi ngày quét tước vệ sinh, nghe được âm thanh cãi nhau nên chạy tới, giờ phút này đang đứng ở cửa, thật cẩn thận nhìn Cảnh Dương đang tức giận.
Firth từ nhỏ đã ở Dil gia ra ra vào vào, bọn họ đều đã tập mãi thành thói quen, không nghĩ tới hai người sẽ phát sinh xung đột nghiêm trọng như vậy.
“Lập tức gọi người tới đem khoá cửa đều đổi đi, về sau không có sự cho phép của tôi, bất kỳ ai cũng không được tùy ý đi lại.” Cảnh Dương mệnh lệnh nói.
“Vâng, thiếu gia.” Người hầu vâng vâng dạ dạ đáp ứng, đóng cửa phòng sau đó rời đi.
Cảnh Dương vuốt ve cây đàn piano màu trắng, nó thật sự rất xinh đẹp, mỗi một chi tiết đều rất hoàn mỹ.
Một đời này, hắn nhất định sẽ giúp Ivey bảo vệ nó, đồng thời giúp nó phát huy giá trị lớn nhất.
Cảnh Dương thật sự là nhìn không ra, Firth người này có cái gì đáng để yêu, cảm giác chán ghét trong lòng ngược lại làm hắn có chút may mắn, ít nhất chứng minh người này có khả năng là người yêu hắn rất nhỏ.
Người và đồ vật không giống nhau, đồ vật bị đoạt đi rồi, có thể là bởi vì bản thân mình vô năng.
Nhưng người bị đoạt đi thì chỉ có thể chứng minh người này căn bản là không xứng đáng để yêu, tâm một người đã thay đổi thì dù có cướp về cũng không còn trái tim nguyên bản kia.
Dựa theo tính cách của Cảnh Dương, nếu người đã vô tình ta liền từ bỏ, động tâm với người khác mà còn trở về tìm hắn, bất kỳ lí do nào hắn cũng sẽ không chấp nhận, mặc kệ bản thân mình còn yêu hay không yêu.
Trả thù gia đình Moone thật ra rất dễ dàng, chỉ cần chờ Ivey đủ mười chín tuổi, lấy lại tài sản thuộc về cậu, gia đình Mooney sẽ sụp đổ ngay lập tức.
Nhưng nếu làm như vậy, khó tránh khỏi sẽ rơi vào hình tượng vô tình vô nghĩa, rốt cuộc ở trong mắt người khác, gia đình Mooney tốt xấu gì cũng chiếu cố hắn đến mười năm.
Ivey ở tại Mooney gia, từ nhỏ đến lớn mỗi một khoản chi tiêu đều là lão Dil thêm vào chi trả, Ivey không nợ gia đình Mooney một đồng xu nào.
Đây là Lão Dil lưu lại đường lui cho Ivey, cũng là vì có thể để Ivey sống càng thoải mái hơn, không cần phải nhìn sắc mặt người khác.
Lão Dil đem Ivey giao cho gia đình Mooney, hy vọng duy nhất đối với gia đình Mooney là có thể cho Ivey sự quan tâm và sự yêu quý.
Mặc kệ là thật tình hay là giả ý, hai năm đầu bọn họ xác thật làm được, nhưng từ khi thu dưỡng Kerika, toàn bộ đã không còn nữa.
Bọn họ đương nhiên cho rằng Ivey sẽ không rời khỏi gia đình Mooney, đồ của Ivey cũng chính là đồ của gia đình Mooney, bọn họ đối xử với Ivey đã khá tốt.
Cảnh Dương không thể cái gì cũng đều không làm, chờ sau khi Ivey đủ mười chín tuổi liền đem toàn bộ tài sản thu hồi.
Hắn nhất định phải làm như chuyện đương nhiên, danh chính ngôn thuận, không để bất cứ ai tìm được sai lầm.
Nếu có thể, bây giờ hắn không muốn trở lại gia đình Mooney, Dil gia lớn như vậy, dù phòng ở không có ở đây, nhưng vẫn là nhà của Ivey, hắn muốn ở như thế nào thì ở như thế đó.
Nhưng không được, trước khi Ivey đủ mười chín tuổi, không có người giám hộ là Kurd cho phép, hắn không thể ở riêng một mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...