Hệ Thống Gian Lận Của Pháo Hôi


Edit: Min
Khi Đỗ Kiệt chạy tới bệnh viện thì thấy Ôn Trúc đang ngồi ở mép giường khóc lóc, vừa khóc vừa nói gì đó với Tịch Quảng Thiện nằm trên giường bệnh.

Anh ta nhìn về phía Tịch Quảng Thiện, thấy mặc dù trên mặt ông ta quấn băng gạc, nhưng đôi mắt vẫn mở to và còn có thể nói chuyện với Ôn Trúc, anh ta liền nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.
"Ba, ba không sao chứ?" Đỗ Kiệt đi đến mép giường, ngồi xuống cạnh Ôn Trúc.
Tịch Quảng Thiện nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bộ dáng vô cùng suy yếu, nhưng thật ra ông ta chỉ bị thương trên mặt mà thôi, cơ thể chả bị cái gì cả.

Sở dĩ ông ta suy yếu như vậy, hoàn toàn là bởi vì không ngừng la ó than đau nên bị kiệt sức.
Nước mắt của Ôn Trúc cứ rơi mãi không ngừng, bà ta nắm tay Đỗ Kiệt khóc ròng nói "Tịch Lặc là thứ súc sinh, nó không phải là con người mà, ba ruột của nó mà nó còn đánh thành như vậy, trong lòng nó không có một chút xíu lương tâm nào hết."
"Không phải ba tự mình té ngã sao?" Đỗ Kiệt buột miệng thốt ra sự thật vừa mới nghe được, nhưng sau khi nói xong thì anh ta liền hối hận, bởi vì anh ta đã nghĩ ra lời này của Ôn Trúc là nói cho Tịch Quảng Thiện nghe, bằng không thì cũng sẽ không nói như vậy với anh ta.
"Nó đánh Tịch Thụy tới nhập viện, ba nó đi dạy dỗ nó mà nó còn dám trốn, làm hại ba nó bị thương thành như vậy......." Ôn Trúc dùng khăn giấy che miệng khóc, miễn bàn là có bao nhiêu thương tâm.
Đỗ Kiệt lập tức phụ họa nói "Tịch Lặc đúng là không phải con người mà, hại ba bị thương nặng như vậy, ba đánh con là việc thiên kinh địa nghĩa*, chẳng những trốn mà còn hại ba bị thương, thật sự là quá bất hiếu.

Cậu ta làm như vậy, sau này nhất định sẽ có báo ứng."
*Cái lẽ rất đúng xưa nay, không có ý gì phải nghi ngờ.
Ôn Trúc lau nước mắt nói với Tịch Quảng Thiện "Khẳng định ông trời sẽ trừng phạt nó, nhưng ông xã à, ông nhất định không được tha cho nó, nhất định phải cho nó một chút trừng phạt mới được, nếu không nó sẽ vô pháp vô thiên, về sau còn ai quản được nó?"
Tịch Quảng Thiện khẽ gật đầu, vỗ vỗ tay của Ôn Trúc nói "Yên tâm đi, chờ tôi xuất viện, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc cái thứ súc sinh kia!"
"Đúng rồi ba mẹ, có một chuyện con muốn nói với hai người." Đỗ Kiệt nói "Hôm nay ở hội nghị, Tịch Lặc đột nhiên tuyên bố mình không làm tổng giám đốc của công ty nữa, còn nói sau này cũng sẽ không tham dự bất cứ quản lý và công việc gì của công ty, đồng thời còn muốn chuyển nhượng toàn bộ cổ phần của công ty."
Tịch Quảng Thiện và Ôn Trúc đều ngây người, khiếp sợ nhìn Đỗ Kiệt nói "Thật không?!"
"Dạ thật." Đỗ Kiệt gật đầu nói "Chính miệng cậu ta tuyên bố với các cổ đông có mặt trong hội nghị hôm nay, hơn nữa đã có cổ đông thương lượng với cậu ta về việc chuyển nhượng cổ phần rồi."
Tịch Quảng Thiện và Ôn Trúc hai mắt nhìn nhau, trên mặt là biểu cảm không thể tin nổi, chuyện này quá đột ngột với bọn họ.


Cái cảm giác này giống như bọn họ muốn bắt từng con chim, bắt được rồi sẽ đem nó đi luộc ăn.

Nhưng mà có một ngày, con chim vẫn luôn bay trên trời kia, lại đột nhiên tự mình bay vào nồi vậy.

Chẳng những làm cho bọn họ trở tay không kịp, mà ngay cả lập tức có phản ứng cũng không làm được.
"Tịch Lặc một lòng muốn kế thừa tài sản của ông nội, không có lý do gì sẽ đột nhiên làm như vậy, con nghĩ, có khi nào cậu ta có âm mưu gì khác hay không?" Đỗ Kiệt nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Tịch Quảng Thiện suy nghĩ nói "Cho dù nó thật sự muốn chuyển nhượng cổ phần của nó, khẳng định cũng sẽ chuyển cho Trịnh Vĩnh Nhân, như vậy sẽ rất bất lợi với chúng ta, cáo già Trịnh Vĩnh Nhân không dễ đối phó."
Đối với Tịch Lặc, Tịch Quảng Thiện cảm thấy mình còn có thể lợi dụng thân phận ba ruột để cản trở, nhưng một khi Trịnh Vĩnh Nhân móc nối với đám cổ đông, thì đó mới là lúc chân chính đứng trước nguy cơ.
"Trên đường đến đây con đã liên hệ với các cổ đông khác rồi." Đỗ Kiệt nói "Bọn họ nói rằng Tịch Lặc không có nói là nhất định sẽ chuyển nhượng cổ phần cho Trịnh Vĩnh Nhân, mà chỉ nói là cần tài chính để lập nghiệp, cho nên ai ra giá cao thì cậu ta sẽ chuyển nhượng cổ phần cho người đó."
Tịch Quảng Thiện xoay chuyển đôi mắt, ông ta cảm thấy mình đã đoán được ý tưởng của Cảnh Dương rồi.
"Khẳng định là thằng nhóc kia bởi vì lúc này không có ông nội làm chỗ dựa, không muốn ở lại công ty tranh với chúng ta, muốn đi ra ngoài tự lập nghiệp một mình.

Cho nên nó vội vã chuyển nhượng cổ phần trong tay của mình, còn không hề cố kỵ đánh Tịch Thụy và làm ta bị thương."
"Vậy......, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Đỗ Kiệt nhìn Tịch Quảng Thiện hỏi.
"Nhất định phải nghĩ cách để người của chúng ta mua được cổ phần của nó, không thể để cho Trịnh Vĩnh Nhân mua được." Tịch Quảng Thiện cười mỉa nói "Nếu đã đưa ra quyết định ngu xuẩn này thì chúng ta cứ toại nguyện cho nó, một công ty nhỏ vừa mới thành lập, chúng ta muốn chèn ép nó cũng dễ như giết một con kiến.

Cũng đến lúc cho nó nếm thử cái gì gọi là xã hội khắc nghiệt, nếu không cái thứ mất dạy kia vĩnh viễn cũng không học được câu kính già yêu trẻ."
Đỗ Kiệt cũng cảm thấy Tịch Quảng Thiện nói có đạo lý, nếu Tịch Lặc thật sự ra ngoài mở công ty bắt đầu lại từ đầu, vậy bọn họ muốn bóp chết Tịch Lặc là chuyện như ăn kẹo.

Nhớ đến bộ dáng kiêu ngạo ở trước mặt mình và khinh thường mình trước đây của Tịch Lặc, cuối cùng mình cũng có cơ hội có thể báo thù rồi, một khi Tịch Lặc rời khỏi công ty, cậu ta chẳng là cái thá gì cả.

Đến lúc đó, sẽ đến phiên mình coi thường cậu ta, diễu võ dương oai ở trước mặt cậu ta.
Ôn Trúc im lặng nghe Tịch Quảng Thiện và Đỗ Kiệt nói chuyện, mặt dù trên mặt của bà ta không có cảm xúc gì, nhưng trong lòng lại không kiềm được sự kích động.


Bà ta sống nhận không ra hình người nhiều năm như vậy, chịu đựng trào phúng và nhục nhã nhiều năm như vậy, nguyện vọng lớn nhất chính là giẫm Tịch Lặc và mẹ của cậu dưới chân, mạnh mẽ chà đạp bọn họ.

Thế nhưng sau khi mẹ Tịch Lặc chết, bà ta vẫn không được chấp nhận, con trai của bà ta cũng không được Tịch gia thừa nhận.
Ôn Trúc nghĩ người đáng chết đều đã chết rồi, chỉ còn lại có một mình Tịch Lặc, vậy mà bây giờ cũng chủ động rời khỏi công ty, cơ hội cho bà ta báo thù và xả giận rốt cuộc cũng tới rồi.

Những thống khổ và nhục nhã mà người đã chết đem lại cho bà ta, bà ta muốn trả hết lên người của Tịch Lặc, nếu không thì khó có thể tiêu trừ hết hận thù trong lòng của bà ta.

Bây giờ bà ta phải bắt đầu suy nghĩ thật cẩn thận một chút, xem đến lúc đó phải sỉ nhục và tra tấn Tịch Lặc như thế nào, mới có thể làm Tịch Lặc đau khổ đến chết.
Những cổ đông ủng hộ Tịch Quảng Thiện đều tích cực mua cổ phần với giá rất cao, Cảnh Dương chỉ trong thời gian rất ngắn đều chuyển nhượng hết ra ngoài, cũng chính thức thoát ly quan hệ với công ty game Tịch Thịnh.
Những cổ đông mua được cổ phần đều rất đắc chí một đoạn thời gian, Tịch Quảng Thiện còn vì thế mà tổ chức yến tiệc chúc mừng đến hai lần.

Tịch Thụy dưới sự ủng hộ của Tịch Quảng Thiện cùng những cổ đông đó, thuận lợi ngồi lên vị trí tổng giám đốc.
Sau khi Tịch Thụy xuất viện, mỗi ngày đến công ty đi làm đều là bộ dáng mặt mày hồng hào đắc ý dào dạt, gần đây việc cậu ta thích làm nhất chính là đứng trước tường kính trong văn phòng của tổng giám đốc, nhìn dòng xe cộ lớn nhỏ giống con sâu trên đường cái, cậu ta liền có cảm giác như đang đạp cả thế giới ở dưới chân, vô cùng thỏa mãn.
Tịch Thụy nghĩ, mình đến nằm mơ cũng muốn ngồi lên vị trí này, vậy mà Tịch Lặc lại ngu xuẩn dễ dàng nhường ra như vậy, sớm hay muộn thì anh ta cũng sẽ có lúc hối hận mà thôi, chẳng qua đến khi đó cho dù anh ta có hối hận thì cũng muộn rồi.
Trong khoảng thời gian Cảnh Dương rời khỏi công ty, vui mừng nhất ngoại trừ Tịch Quảng Thiện và Tịch Thụy thì còn có Ôn Trúc, đương nhiên là có cả Đỗ Kiệt nữa.

Anh ta cũng học chuyên về máy tính, cũng là sau khi tốt nghiệp liền tiến vào công ty, nhưng mà Tịch Lặc chưa từng để mắt tới năng lực của anh ta, rất nhiều lần thứ mà anh ta đưa ra đều bị phủ quyết.
Đỗ Kiệt cảm thấy nếu Tịch Quảng Thiện không phải là chủ tịch, thì có khả năng anh ta đã sớm bị Tịch Lặc khai trừ rồi.

Hiện tại Tịch Lặc chủ động rời khỏi công ty, anh ta tưởng tượng thành Tịch Lặc thua nên chạy, về sau còn sẽ càng thê thảm hơn nữa.

Mặc kệ là Tịch Quảng Thiện và Ôn Trúc, hay là Tịch Thụy và Đỗ Kiệt, đều chặt chẽ chú ý động tĩnh của Cảnh Dương.

Bọn họ đều cảm thấy Cảnh Dương nhất định sẽ tự mình mở một công ty, chỉ cần hắn có động tác, bọn họ sẽ lập tức ra tay đả kích hắn.
Cảnh Dương ở nghỉ ngơi vài ngày liền đến công ty của đối thủ trước đó, cũng chính là nhận lời mời của công ty Hạ Lãng.
Chuyện Cảnh Dương không làm tổng giám đốc cũng như rời khỏi công ty chủ được xem là một tin tức không lớn không nhỏ, giới thương nghiệp đều đã biết.

Tuy không có bao nhiêu người đặc biệt chú ý Cảnh Dương kế tiếp sẽ làm gì, nhưng xuất phát từ tâm lý hóng drama, nếu như kế tiếp vẫn xuất hiện tin tức mới thì bọn họ cũng sẽ thuận tiện chú ý một chút.
Nhưng hành động kế tiếp của Cảnh Dương làm ai nấy đều vô cùng khiếp sợ và ngạc nhiên, lại còn có chút khó hiểu.
Cảnh Dương nghỉ ngơi vài ngày liền công khai tuyên bố một tin tức, tỏ vẻ mình đang cần tìm việc làm.

Cái này gần như làm tất cả mọi người đều ngã ngửa, bọn họ ai cũng không nghĩ đến sau khi Cảnh Dương chuyển nhượng hết tất cả cổ phần mà mình có được, lại chạy đi làm công cho người khác.

Bây giờ hắn chính là người có được một khối tài chính khổng lồ, bằng năng lực của hắn là hoàn toàn có thể tự mình mở công ty.
Một người đã làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy, công ty vốn thuộc về mình đột nhiên liền từ bỏ, nói buông tay liền buông tay.

Lý do làm như vậy thế mà không phải là vì lý tưởng lớn và khát vọng xa hơn, mà chỉ là vì đi làm công cho người khác? Người chú ý chuyện này suy nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra lý do để Cảnh Dương làm như vậy.
Cảnh Dương cũng không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, tin tức này của hắn không phải chia sẻ cho mọi người xem, mà là chia người nào đó xem.

Hắn làm Khương Thái Công*, xem hắn muốn câu con cá kia thì phải mất bao lâu mới có thể câu được.
*HayKhương Tử Nha, là khai quốc công thần của nhà Chu thế kỷ 12 TCN, nổi tiếng với điển tích "Thái Công điếu ngư" ( Thái Công câu cá).
Hạ Lãng vẫn luôn chú ý đến tin tức của Cảnh Dương, sau khi Cảnh Dương tuyên bố tin tức kia, y gần như là biết ngay lập tức.

Cho nên thời gian Cảnh Dương muốn câu được cá, còn ngắn hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.
Cảnh Dương mở cửa, nhìn thấy Hạ Lãng đang đứng ở bên ngoài, sửng sốt một chút mới nghiêng người để y tiến vào.

Cảnh Dương nghĩ thầm, động tác của người này cũng nhanh quá rồi đó? Giữa trưa mình mới tuyên bố tin tức, người này buổi chiều đã tới rồi.


Hơn nữa cũng chưa liên hệ với mình đã tìm được nơi mình ở rồi, Cảnh Dương hoài nghi, có phải y đang theo dõi mình hay không.
Cảnh Dương rót ly nước đặt ở trước mặt Hạ Lãng, sau đó ngồi xuống nói "Chủ tịch Hạ tự mình đến đây tìm tôi, là bởi vì tin tức tôi tuyên bố trên mạng sao?"
"Trên thực tế, phải nói là lúc tôi đang muốn tới tìm cậu, cậu vừa lúc tuyên bố tin tức kia." Nói trắng ra là Hạ Lãng vẫn luôn chú ý tin tức của Cảnh Dương, sau khi biết Cảnh Dương đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với công ty Tịch Thịnh, y liền có suy nghĩ muốn hợp tác với Cảnh Dương.
"Hả?" Cảnh Dương nói "Cho nên chủ tịch Hạ là đến mời tôi sao?"
"Mời hoặc là hợp tác," Hạ Lãng nhìn Cảnh Dương hỏi "Cậu hy vọng là cái nào hơn?"
Cảnh Dương cười cười, cho dù không có ký ức của mấy đời trước, người này cũng theo bản năng hiểu rõ mình "Đương nhiên là tôi chỉ hợp tác, vậy chủ tịch Hạ có thể thành tâm hợp tác với tôi không? Hay là chỉ muốn mời tôi, để tôi làm cấp dưới của ngài?"
"Nếu tôi đã đến tìm cậu, đương nhiên là mang theo một trăm phần trăm thành ý mà đến, cậu có thể nói ra yêu cầu của mình." Hạ Lãng nói.
"Yêu cầu của tôi rất đơn giản." Vẻ mặt của Cảnh Dương đột nhiên trở nên nghiêm túc "Tôi muốn có quyền quyết định tuyệt đối, ngài cho tôi một đội bóng, tôi có thể tạo ra game tốt nhất, sau khi game được làm ra thì các người phụ trách tuyên truyền.

Có thể chia cho tôi bao nhiêu tiền tôi đều không quan tâm, mục đích của tôi chỉ có một, ngài giúp tôi phá hủy Tịch Thịnh là được."
"Mấy yêu cầu này của cậu quá đơn giản, cậu không có yêu cầu nào cao hơn sao?" Hạ Lãng còn tưởng rằng Cảnh Dương sẽ đưa ra yêu cầu cao hơn, ví dụ như nói hắn muốn có một công ty có thể độc lập khống chế chẳng hạn.

Tất nhiên là Hạ Lãng biết Tịch Thịnh dựa vào Tịch Lặc mới có quy mô như ngày hôm nay, sau khi hắn rời khỏi Tịch Thịnh, cha con Tịch Quảng Thiện và Tịch Thụy căn bản sẽ không làm ra hồn cái gì hết, đối với Hạ Lãng mà nói, đối phó bọn họ quả thực là quá dễ dàng.
"......!Không có." Cảnh Dương xác thật là không có yêu cầu cao nào khác, hắn không muốn tự mình mở công ty là bởi vì lười hao tâm tổn trí đi quản lý, nhiều thế giới như vậy đến nay, hắn đã quen hưởng thụ không cần quan tâm đến việc sinh hoạt rồi.
"Chừng nào thì cậu có thể bắt đầu đi làm?" Hạ Lãng hỏi.
"Tôi lúc nào cũng có thể." Cảnh Dương nói.
"Vậy ngày mai chúng ta sẽ ký hợp đồng, sau khi nói rõ ràng về hạng mục công việc, cậu tự lựa chọn thời gian muốn bắt đầu làm việc đi."
"Không thành vấn đề."
Hạ Lãng đứng lên chìa tay với Cảnh Dương nói "Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ."
Cảnh Dương giơ tay bắt tay với y, sau đó làm ra dáng vẻ muốn tiễn y về.
"Sắp đến giờ ăn cơm chiều rồi, tôi mời cậu ăn một bữa cơm, chúc mừng chúng ta sắp bắt đầu quan hệ hợp tác." Hạ Lãng nói.
"Ngại quá, hôm nay tôi không muốn ra ngoài, hơn nữa tôi đã mua xong đồ ăn cho hôm nay rồi, chuẩn bị tự mình nấu ăn." Cảnh Dương cũng không phải cố ý cự tuyệt y, mà là thật sự không muốn ra ngoài, hắn thích làm gì thì làm, đặc biệt là ở trước mặt người này, chuyện không muốn làm sẽ không tìm bất cứ lý do gì, không muốn làm chính là không muốn làm.
"Vậy tôi có thể ở lại nếm thử tay nghề của cậu một chút không?" Hạ Lãng vừa nghe Cảnh Dương nói muốn tự mình nấu cơm, thì càng kiên định muốn ở lại ăn cơm với hắn hơn.
"......" Cảnh Dương cạn lời nhìn y, người này trước sau như một vẫn làm như rất thân với hắn vậy, hắn cố ý nói "Có thể, nếu tôi nấu mà ngài dám ăn, thì tôi không ngại cho ngài ở lại đâu.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui