Cảnh Dương thức dậy, nhắm mắt lại dùng mặt cọ cọ vào ngực Thôi Viêm, đây gần như là việc đầu tiên mà hiện tại mỗi ngày sau khi hắn thức dậy đều sẽ làm, dựa theo thói quen bình thường thì Thôi Viêm sẽ lập tức hôn môi hắn, nhưng mà hôm nay vẫn không có động tĩnh.
Cảnh Dương trong lòng có chút kỳ quái, người này gần như là không hề thức dậy sau mình, vậy mà hôm nay sau khi mình tỉnh lại còn chưa có một chút động tĩnh.
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Thôi Viêm đang trợn tròn mắt phát ngốc.
“Đang suy nghĩ gì đó? Nghĩ đến nhập tâm như vậy.” Cảnh Dương vỗ vỗ hắn y.
Thôi Viêm bắt lấy tay hắn bóp nhẹ một cái, đôi mắt vẫn luôn nhìn bức tranh đối diện trên tường kia “Tôi mơ thấy bức tranh《 Người Cá 》em vẽ.”
Cảnh Dương quay đầu nhìn thoáng qua bức tranh kia, sau đó quay lại nhìn y nói “Mỗi ngày anh đều nhìn bức tranh kia, mơ thấy cũng rất bình thường mà, cái này gọi là ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thấy cái đó.”
“Cũng không chỉ đơn thuần là mơ thấy bức tranh mà thôi.” Thôi Viêm dường như là đang nhớ lại cái gì đó “Là hình ảnh rất rõ ràng hơn nữa còn rất chân thật, cảm giác giống như một bộ phim điện ảnh vậy, mà tôi lại ở trong bộ phim điện ảnh đó, mặc dù là ở góc độ của người đứng xem, nhưng mà rất rõ ràng là bản thân cũng ở trong đó.”
Cảnh Dương sửng sốt một lát rồi nói “Hình ảnh mà anh mơ thấy có cái gì? Anh hình dung một chút cho em nghe đi.”
Thôi Viêm suy nghĩ nói “Tôi không biết nên dùng từ ngữ gì để hình dung, những hình ảnh đó rất làm người ta chấn động, cũng vô cùng chân thật, hơn nữa thật giống như là tôi đã tự mình trải nghiệm vậy.
Người cá kia rất giống với em vẽ, thật sự rất đẹp, dáng người bơi lội ở trong nước cũng đặc biệt đẹp, bộ dáng nhìn qua cũng rất vui vẻ.
Cái người ở trên thuyền nhìn người cá kia làm tôi cảm thấy rất quen thuộc, tình yêu trong mắt lúc người đó nhìn người cá kia, cũng cho tôi cảm giác vô cùng quen thuộc.”
Cảnh Dương nhìn vẻ mặt của y, đột nhiên có tâm trạng đùa giỡn “Anh yêu người cá kia sao? Hay là ghen tị với người đang nhìn người cá kia?”
“…… Yêu sao?” Thôi Viêm cũng không biết là đang tự hỏi mình hay là Cảnh Dương, y cũng không biết cảm giác khi mình nhìn người cá kia, đến tột cùng là loại cảm xúc như thế nào, nhưng lại không thể rất khẳng định nói mình một chút cũng không thích người cá kia.
“Cái gì chứ? Anh thật sự yêu người cá kia sao?!” Cảnh Dương vốn là mang theo tâm trạng đùa giỡn hỏi y, nhưng lại đột nhiên ăn dấm của chính mình, không thể hiểu sao liền có chút tức giận.
“Người tôi yêu là em, chỉ có em thôi.” Thôi Viêm nhìn thấy Cảnh Dương tức giận, lập tức ôm hắn trấn an, xoay người đè hắn ở dưới thân hôn môi.
Cảnh Dương bị hôn một trận, dùng sức đẩy y ra, nghiêm túc nhìn y hỏi “Anh đừng nghĩ nói dối cho qua chuyện này, nói nhanh lên, có phải anh thật sự yêu người cá kia hay không?”
Thôi Viêm nhìn hắn trong chốc lát, thở dài nói “Em ghen với người cá không tồn tại làm gì? Hơn nữa người cá kia là chính em vẽ, cho nên tôi mới có thể mơ thấy những hình ảnh đó.”
Cảnh Dương cũng cảm thấy có chút không thể hiểu được bản thân, coi như Thôi Viêm yêu mình của đời trước đi, cũng không phải đều là mình hay sao?
Thôi Viêm hôn hôn cái trán của hắn “Không có nói dối em, tôi thật sự không biết nên lý giải tâm trạng của mình khi nhìn thấy người cá kia như thế nào, có lẽ là có thiện cảm.
Nhưng mà cho dù hắn thật sự tồn tại trên thế giới này, tôi cũng tuyệt đối sẽ không bởi vì hắn mà giảm bớt tình yêu của mình đối với em.
Tôi không biết luân hồi có thật sự tồn tại hay không, nếu thật sự có luân hồi, có lẽ tôi không quản được việc luân hồi trước sau, nhưng mà đời này, tôi tuyệt đối chỉ yêu một mình em.”
Bởi vì lời nói của Thôi Viêm, tâm trạng của Cảnh Dương đột nhiên phức tạp lên, hắn không biết cảm xúc thương tâm này rốt cuộc là đến từ đâu, có lẽ là nghĩ tới luân hồi nhiều như vậy, việc không rõ lại quá nhiều, như khối ngọc bội mà Diêm Vương cho hắn, lại ví như Cửu Trùng Thiên mà Diêm Vương đã nói đến kia.
Hắn đã không thể nào rời khỏi người này, một khi kết thúc luân hồi, hắn không biết hồn sẽ về nơi nào, cũng không biết nơi hắn về có người này tồn tại hay không.
Nếu một ngày nào đó hai người bọn họ thật sự dùng hết duyên phận, cũng không còn quan hệ gì nữa, cùng lắm thì hắn và cả linh hồn cùng nhau hoàn toàn biến mất là được.
Người khác yêu như thế nào cũng chỉ có một đời mà thôi, còn như bọn họ yêu nhau qua nhiều thế giới như vậy, trên cơ bản là không có, cho nên kết cục mặc kệ là như thế nào, bọn họ cũng yêu đủ rồi.
Cảnh Dương gắt gao ôm chặt Thôi Viêm, ôm hôn y thật kịch liệt, dường như là muốn đem linh hồn của hai người dung hợp vào nhau.
Thôi Viêm cũng cảm nhận được hắn đột nhiên bất an và bàng hoàng, y không lặp lại những từ ngữ vô dụng dư thừa an ủi hắn, mà là ôm chặt lấy hắn, vuốt ve hắn và hôn môi hắn……, thẳng đến khi làm hắn như chìm vào thủy triều vọt tới hôn mê, không có cách nào suy nghĩ được nữa, càng không thể nào lại đi tưởng tượng một số chuyện lung tung rối loạn.
………………
Làm xong vận động buổi sáng, Cảnh Dương đi ra từ trong phòng tắm, chẳng những cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng thoải mái hơn rất nhiều, mà ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Cảm xúc thương tâm đột nhập vừa rồi cũng bình tĩnh lại.
Cảnh Dương đứng ở trước bức tranh《 Người Cá 》kia, nhìn người trên bức tranh chính là mình của kiếp trước, lại nghĩ đến những lời mà Thôi Viêm vừa nói, hắn cảm thấy có phải thật sự là bởi vì mình vẽ bức tranh này, cho nên mới làm Thôi Viêm ở trong mơ nhớ lại chuyện kiếp trước hay không.
Lúc Thôi Viêm nhìn thấy bức tranh《 Thánh Quang 》kia, cũng nói là nhìn rất chân thật, chỉ cần nhắm mắt lại là sẽ có cảm giác giống như bản thân đang ở trong đó, giống như chính là ký ức thuộc về y vậy.
Lúc ấy hắn cũng không quá để ý, bởi vì phần lớn người xem qua bức tranh《 Thánh Quang 》cho ra đánh giá đều nói là cảm thấy rất chân thật, tựa như đạt được năng lượng vậy.
Cho nên Thôi Viêm nói vậy, hắn thuần túy chỉ cảm thấy là mình vẽ quá tốt mà thôi.
Nhưng mà hiện tại xem ra, thứ Thôi Viêm cảm nhận được từ bức tranh không giống như những người khác, nếu mình vẽ những bức tranh này rất có thể sẽ đánh thức ký ức kiếp trước của y, như vậy về sau, có phải hẳn là không nên tiếp tục vẽ những thứ liên quan đến mấy kiếp trước hay không.
Dù sao thì Thôi Viêm cũng không giống như mình, mình có ký ức rất rõ ràng và chính xác, có thể phân biệt rõ ràng mỗi sự kiện xảy ra ở mỗi đời.
Nhưng Thôi Viêm chỉ có ký ức của một đời mà thôi, nếu tùy tiện làm y đột nhiên nhớ tới ký ức không thuộc về đời này, rất có thể sẽ tạo thành ký ức của y bị hỗn loạn, về sau có lẽ sẽ rất nghiêm trọng.
Thôi Viêm đi ra khỏi phòng tắm, thấy Cảnh Dương đứng phát ngốc ở trước bức tranh, đi qua ôm hắn từ phía sau “Làm sao vậy? Còn tức giận sao?”
“Không có.” Cảnh Dương dựa vào ngực y nói “Em đang suy nghĩ, nếu mỗi ngày nhìn bức tranh này sẽ làm anh nằm mơ, hay là đem bức tranh này treo ở phòng vẽ tranh đi, rồi lấy bức tranh anh đang treo ở đó về.”
Thôi Viêm ôm hắn, cúi đầu dán vào hắn mặt trầm mặc.
Cảnh Dương giơ tay vuốt mặt y nói “Em thật sự không phải là đang tức giận, chỉ là cảm thấy, lỡ như em cũng bắt đầu nằm mơ mỗi ngày thì làm sao bây giờ? Ngủ không được em sẽ rất khó chịu.”
Thôi Viêm hôn lên mặt hắn, không phản đối đề nghị của hắn, xem như là ngầm đồng ý.
Lúc ăn bữa sáng, Cảnh Dương hỏi “Ngô Tu Viễn vẫn chưa có động tác nào khác sao?”
“Hắn không có, nhưng mà Tô Mạch lại có.” Thôi Viêm nói.
“Hả?” Cảnh Dương nghi hoặc nhìn y, Tô Mạch đã như vậy rồi, cậu ta còn có thể có động tác gì? Cảnh Dương cũng đã nghe qua việc người nhà của Tô Mạch công khai đoạn tuyệt quan hệ với cậu ta.
Thôi Viêm lấy điện thoại ra đưa cho Cảnh Dương “Vốn là ngày hôm qua muốn cho em xem, nhưng lúc tôi trở về thì em đã ngủ rồi, liền không có đưa.”
Cảnh Dương nhìn thấy bên trong có rất nhiều ảnh chụp mặt bị đánh mosaic, sau khi nghi hoặc một lúc, hắn lập tức phản ứng lại “Người trên ảnh chụp là Ngô Tu Viễn và Tô Mạch?”
“Ừ.” Thôi Viêm gật đầu.
Những tấm ảnh này nhìn như là tự chụp chứ không phải là bị chụp lén, Cảnh Dương suy nghĩ một chút liền nghĩ tới nơi phát ra những ảnh chụp này “Những ảnh chụp này hẳn là Tô Mạch tự mình chụp lén, sau đó đăng lên trên mạng dùng để uy hiếp Ngô Tu Viễn? Nếu không thì sẽ không đánh mosaic.”
“Không sai.” Thôi Viêm nói “Tôi đã cho người hack máy tính của cậu ta, lấy được tất ảnh chụp bản gốc, mặc dù kế hoạch có biến, nhưng lập tức sẽ có một kết quả hoàn chỉnh.”
Ban đầu Thôi Viêm muốn chờ Tô Mạch lại ép Ngô Tu Viễn ra mặt công kích Cảnh Dương, cứ như vậy, y sẽ có thể ngụy trang Cảnh Dương thành bị ép bất đắc dĩ mới không thể không công khai mấy hình ảnh mà hắn quay lén được.
Thế nhưng sau khi Tô Mạch công bố những ảnh chụp kia lên trên mạng, y lại có kế hoạch mới.
Loại chuyện chụp lén này, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, một khi bị công khai đều sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với Cảnh Dương, chắc chắn sẽ có một số người thích bới lông tìm vết*, sẽ mượn đề tài để nhắc tới chuyện này.
Coi như không có ai cảm thấy hắn chụp lén là có cái gì không đúng, thì Thôi Viêm cũng sẽ dùng hết toàn lực để bảo vệ thanh danh của Cảnh Dương, không cho người khác có lý do để công kích hắn.
*ví hành động moi móc, cố tìm cho ra cái xấu, cái thiếu sót để hạ giá trị.
Mấy ngày nay tinh thần của Ngô Tu Viễn không ngừng tan vỡ, anh ta thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi, anh ta bị Tô Mạch đăng những ảnh chụp đó dọa rồi, dưới tình huống không có biện pháp nào khác, anh ta chỉ có thể làm theo lời Tô Mạch đi tìm phóng viên công khai vạch trần Cảnh Dương.
Nhưng mà những phóng viên ban đầu đã đồng ý phỏng vấn anh ta, chỉ trong một đêm toàn bộ đều cự tuyệt anh ta, có người nói là anh ta cung cấp không đủ chứng cứ, không thể tiến hành phỏng vấn anh ta, có người lại dứt khoát đến lý do cũng không có, trực tiếp nói không phỏng vấn.
Lần này Ngô Tu Viễn thật sự là không có cách nào, cho dù anh ta có muốn làm theo lời Tô Mạch đi nữa, thì cũng không làm được.
Ngô Tu Viễn tinh thần hoảng hốt, ngã từ trên cầu thang xuống, bởi vì ngã gãy chân nên được đưa đi bệnh viện.
Cha Ngô thấy con trai trong khoảng thời gian này đã tiều tụy đến không còn hình người, lại bị ngã gãy chân, bộ dáng đáng thương kia làm ông cảm thấy rất đau lòng, nên cũng không ép Ngô Tu Viễn đi xin lỗi nữa, nghĩ cùng lắm thì ông vất vả một chút, dùng biện pháp khác giải quyết chuyện này.
Lúc Ngô Tu Viễn nằm viện lại nhận được điện thoại của Tô Mạch, anh ta trực tiếp nói những phóng viên này không muốn tiếp nhận phỏng vấn anh ta, hơn nữa bây giờ anh ta đang ở bệnh viện, đừng nói là hành động không tiện, cho dù có hành động tự nhiên thì bây giờ anh ta cũng không làm được cái gì hết.
Tô Mạch vô cùng tức giận cúp điện thoại, sau đó suy nghĩ kế hoạch mới, cậu ta nghĩ, cậu ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đầu sỏ hại cậu ta biến thành như vậy, cho dù là đồng quy vu tận, thì cậu ta cũng không thể để hắn được yên ổn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...