Tiếng cười đùa vang lên, không ít người vỗ tay khen hay. Hai người Hư Trúc cùng Thư Đồ Sư Lĩnh Chi luận bàn một trận này cũng khiến không ít thanh niên gấu trúc bộ lạc ngứa ngáy rồi.
Chính là vào lúc này, một tiếng quát lớn vang lên:
- Du Ca, lăn ra đây cho ta!
Một tiếng quát lớn vang lên, không ngờ mới sáng đã có người lớn tiếng quát tháo. Nhất là ngừoi bị nhắc tên kia lại là Du Ca.
Hoàng Minh hướng ánh mắt lên trời, phía xa xa có hơn trăm thân ảnh trên trời. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Hoàng Minh càng kinh ngạc. Bởi vì đám người này chính là Lang tộc.
- Người sói a!
Hoàng Minh tặc lưỡi một cái, thầm than thú vị rồi. Không những xuất hiện gấu trúc, giờ lại còn gặp người sói.
Một tiếng quát của người kia quả thực làm không khí buổi sáng yên lành biến mất. Ngừoi của bộ lạc gấu trúc đều nhìn lên phía xa đám người kia. Từ dưới mặt đất bay lên hai bóng người, ngay sau đó là hơn trăm bóng người bay lên theo. Đi đầu chính là Du Ca cùng Phan Da, phía sau là hơn trăm thanh niên của bộ lạc gấu trúc.
- Hừ, Thặng Sơn ngươi lại dám tới trước cửa tộc ta la hét, chán sống rồi!
Du Ca hừ lạnh, hai con mắt loé lên tia tức giận. Hai tay hắn ôm ngực, trường côn bằng trúc đã ôm trước ngực. Phan Da cũng lên tiếng quát:
- Lang tộc các ngươi đây là muốn khiêu chiến sao?
- Hừ!
Thặng Sơn hừ lạnh, hai tay nắm chặt lại nói:
- Mười ngày trước, ngươi dám đánh đệ đệ của ta?
Du Ca ồ lên, không nghĩ ngợi liền đáp.
- Đúng thế, sao không?
- Hừ, không có bản lĩnh thu được linh thảo lại còn dám uy hiếp hai huynh đệ ta. Nếu không phải nể mặt lang tộc chúng ta đã giết hắn!
Phan Da cũng không sợ hãi, cũng hừ một tiếng khí thế không thôi!
- Thặng ca, để ta lên đánh bọn chúng!
Một tên lang tộc đứng ở phía sau Thặng Sơn lên tiếng, thân ảnh đã muốn lao lên.
- Không được, ngươi không phải đối thủ của hai bọn hắn. Tư Nhị, ngươi lên!
Thặng Sơn nhìn một chút, lên tiếng nói.
- Vâng, Thặng Ca!
Tư Nhị bước lên cúi đầu nói. Hắn phi thân ra trước lên tiếng nói:
- Tư Nhị ở đây, ai dám ứng chiến một trận!
- Hô hô hô!
Tư Nhị vừa lớn tiếng nói xong, ở phía sau không ít thanh niên lang tộc kinh hô trợ uy. Tư Nhị là thanh niên đứng thứ bốn trong mười thanh niên cao thủ của Lang tộc. Một thân tu vi đã đạt tới thượng vị thần đỉnh phong.
- Chiến sao, thú vị!
Thư Đồ Sư Lĩnh Chi lúc này đã thay y phục khác, đứng ở phía dưới cảm thán nhìn về phía xa bên kia.
- Hừ, có Phan Da ở đây!
Phan Da không một chút ngần ngại, miệng lớn quát to thân thể lao tới phía trước.
- Cẩn thận!
Du Ca ở phía sau nhẹ giọng nhắc nhở. Phan Da chỉ gật đầu, thân ảnh chẳng mấy chốc lao tới đối đầu với Tư Nhị.
- Phan Da, nghe danh đã lâu, hôm nay mới có dịp cùng ngươi chiến một trận!
Tư Nhị chiến ý dâng cao, hai mắt sói bắn ra tinh quang mạnh mẽ. Phan Da nghe thế chỉ cười khà khà, tay chỉ về phía không xa, nơi đó có một không gian khá rộng rãi. Dưới đất chỉ có mấy cây cối nhỏ, xác thực thích hợp để chiến một trận.
- Đánh ở bên kia, để ta dạy ngươi một bài học!
Phan Da nhanh chóng bay đi, Tư Nhị bay theo ở phía sau. Hai bên đám thanh niên của hai tộc cũng đuổi theo. Hoàng Minh tất nhiên không bỏ lỡ rồi vội vàng đi theo.
Khi bốn người Hoàng Minh tới nơi chiến đấu đã diễn ra rồi. Tư Nhị trên tay xuất hiện móng vuốt cực kì sắc bén không ngừng vả tới. Nếu không phải Phan Da mà là một thanh niên khác của gấu trúc bộ lạc thì chỉ sỡ đã bị mấy chiêu giết chết rồi.
- Hừ, xem quyền của ta!
Phan Du quát lớn, hai mắt loé lên tinh quang mạnh mẽ. Toàn thân Phan Du lúc này phát ra khí tức mạnh mẽ. Phía sau lưng Phan Da bất ngờ xuất hiện một hư ảnh thần long cực kì khổng lồ. Tiếng long ngâm vang lên, một quyền của Phan Da không ngờ có thể mang theo tiếng Long Ngâm làm người khác kinh hãi. Hoàng Minh nhơ lại tối qua, Phan Da có nói rằng. Hắn chính là Thần Long Đại Hiệp.
Tư Nhị trước một đòn kia như không có sức hoàn thủ, ngây ra như phỗng. Hắn chính là bị tiếng Long ngâm kia ảnh hưởng, thần chí bị doạ đến thất thần mấy giây. Nhưng mấy giây này đã quá đủ để phân thắng bại rồi.
Ầm một tiếng, Tư Nhị bay về phía xa ca, miệng phun ra mấy ngụm máu liên tục. Thân thể Tư Nhị vô lực, toàn thân đau nhức lại xem lẫn sợ hãi. Một đòn vừa rồi quả thực thật đáng sợ.
- Ha ha, muốn ra oai với ta, Còn chưa có tư cách!
Phan Da rất hào hứng, lại chổng mông qua, tay phải tự vỗ mông của mình mấy cái cười ha hả. Quả thực chính là khiêu khích trắng trợn.
Mặt Thặng Sơn nổi lên gân xanh, ánh mắt tràn ngập điên cuồng. Phan Da mạnh, thế nhưng hắn cũng không để vào mắt. Thanh niên các bộ lạc thường xuyên ganh đua chiến đấu là chuyện bình thường. Đời trước của các bộ lạc đều không có nhúng tay vào chuyện này. Thế nên hiện tại Thặng Sơn liền muốn ra tay rồi. Bởi vì hắn biết, Lang tộc cũng không có mấy ai là đối thủ của Phan Da, hơn nữa còn một tên Du Ca.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...