Hai ngày đường trôi qua, trên đường đi cũng không có chuyện gì bất thường xảy ra. Mọi người trong đoàn coi như cũng thả lỏng hơn chút ít. Thanh niên kia từ hai ngày trước vẫn là yên tĩnh điều tức tại một chỗ không có nhúc nhích làm đám người cũng bớt để ý hắn hơn. Chỉ là ket này không ăn không uống, cũng không có nói chuyện, quả thực kì lạ.
- Tiểu thư, người này quả thực đáng ghét a, ta mang thức ăn cho hắn mà hắn không thèm nhận, ngay cả mở mắt cũng không mở, hứ!
Tiểu nha hoàn kia tại trong xe ngựa dẩu môi lên sau đó quệt ngang tức khí mà nói, khuôn mặt tràn đầy uất ức.
- Thôi nào, người ta không nhận có lẽ là có đạo lí của người ta, ngươi xem tính khí của ngươi, làm sao ta dám gả ngươi đi đây?
Thiếu nữ kia mỉm cười, ngón tay ngọc chỉ vào trán của tiểu nha hoàn nhẹ nhàng nói.
- Tiểu thư, ngươi một câu gả ta, hai câu gả ta, ta mới không chịu. Tiểu thư người sau này thành hôn ta cũng phải đi theo người!
Tiểu nha hoàn kia cười tươi tắn rạng rõ, hai con mắt sáng liên tục hấp háy đầy vẻ tinh nghịch.
- Tiểu nha đầu!
Thiếu nữ kia cũng bị bộ dáng này của nàng làm cho phì cười, nụ cười khiến không gian bừng sáng hơn.
- Ai? Giấu giấu diếm diếm không dám lộ mặt sao?
Bất giác lúc này một tiếng quát lớn vang lên. Tiếng quát này chính là vị đại hán đi đầu được gọi là Oai thúc kia. Đội ngũ lập tức dừng lại, bảy người lập tức nắm lấy vũ khí trong tay cảnh giác nhìn về bốn phía xung quanh. Xung quanh lúc này không gian tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng lá cây đung đưa theo gió.
Oai Chính hai mắt tràn đầy vẻ cảnh giác, bàn tay đã nắm lấy đại đao trong tay. Huyết Ảnh Lang cũng đảo đôi con mắt đỏ chậm rãi hướng xung quanh quan sát.
- Ha ha ha, không hổ là Cử Đầu Oai Chính của Lâm gia. Không ngờ lại có thể phát hiện ra chúng ta sớm như vậy!
Một tiếng cười lạnh vang lên bên trong khu rừng. Ngay sau đó hơn ba mươi thân ảnh hắc y nhân từ bốn phía đi ra lập tức bao vậy đoàn người. Vẻ mặt Oai Chính cùng bảy nam tử còn lại biến sắc. Khí tức đối phương thả ra không ai là không phải cao thủ hợp thể kì. Nhất là kẻ vừa lên tiếng kia, Oai Chính liền không thể cảm nhận được thực lực của hắn. Điều này chỉ có thể khẳng định tu vi của đối phương mạnh hơn hắn nhiều lắm.
- Lâm Nga tiểu thư, ngươi đáng ra nên chấp thuận lời cầu hôn của đại thiếu gia nhà ta. Hơn nữa bí mật kia ngươi cũng không nên biết được. Phải ra tay với ngươi, trong lòng ta cũng không nỡ một chút nào. Lệnh ban xuống rồi, chỉ có thể nói ngươi quá không yên phận mà thôi!
Hắc y nhân tiếng nói mạnh mẽ, khí tức ổn định. Khẳng định cũng là một trung niên tầm bốn mươi. Từ trên xe ngựa, hai thân ảnh đi xuống. Thân ảnh phía trước yêu kiều động lòng người. Y phục màu xanh bó sát thân thể lung linh khêu gợi. Nàng mặc dù đeo nạng che mặt, thế nhưng ai cũng có thể đoán được phía sau nạng che mặt kia chính là một mĩ nữ.
- Ngươi là người của Lục gia? Không nghĩ Lục gia lại để tâm tới một nữ tử như ta vậy. Đại thiếu gia nhà ngươi thanh danh quả thực ta không dám nói, lại còn đánh chủ ý lên người ta. Lục gia cùng Lôi gia hai nhà kết minh muốn chèn ép Lâm gia ta, quả thực không thể nào nghĩ tới!
Ánh mắt của thiếu nữ đầy tinh quang, mỗi lời nói ra như gió xuân khiến người ta nghe đến mê mẩn.
- Hừ, Lâm Nga, cũng chỉ trách ngươi biết quá nhiều. Ngày hôm nay, có trời mới cứu được ngươi. Ngươi chết, ta xem Lâm gia lần này còn có thiên tài nào có thể tham gia tranh đoạt danh ngạch chiến trường vị diện. Lâm gia một đám đệ tử kia, không có ngươi một danh ngạch cũng không có. Gia tộc suy tàn, Lôi gia cùng Lục gia ta chèn ép. Vận mệnh của Lâm gia cũng từ trên người ngươi mà mất đi thôi, ha ha ha!
- Vô sỉ!
Tiểu nha hoàn đứng phía sau Lâm Nga nghiến răng mà nói. Hai con mắt tràn đầy vẻ phẫn nộ.
- Nói nhiều với ngươi như thế cũng đủ rồi, hiện tại ngươi có thể đi chết!
Hắc y nhân cười lạnh, ánh mắt loé lên tia hàn mang. Một lời vừa xong lập tức đưa tay ra hiệu. Hơn ba mươi hắc y nhân có tu vi Hợp Thể kì lao tới điên cuồng triển khai công kích.
Oái Chính hừ một tiếng, lớn tiếng quát:
- Bảo vệ tiểu thư!
Bảy người phía sau lập tức nhảy xuống khỏi ngựa tạo thành một trận thế bao bọc Lâm Nga cùng nha hoàn kia ở giữa. Tiếng binh khí lập tức va chạm vang lên, Oai Chính đi đầu đã giết được bốn hắc y nhân lao tới trước nhất.
- Oai Chính, chết đi cho ta!
Hắc y nhân đứng đầu kia thấy vậy liền lao tới, tốc độ cực nhanh. Một chưởng đánh ra cực mạnh về phía trước. Chưởng này ngưng tụ thành một chưởng ấn lớn mạnh mẽ công kích lên thân đao của Oai Chính.
Ầm một tiếng, Oai Chính bay đi một đoạn va vào xe ngựa, thân thể đau đớn, miệng phun máu tươi.
- Độ kiếp kì!
Oai Chính lúc này đã nhận ra, kẻ kia tu vi đã đạt tới Độ kiếp kì, hắn không phải là đối thủ.
- Oái Chính, thực lực ngươi còn không đủ, trước giết ngươi lại giết nàng!
Hắc y nhân quát lớn, hoá chưởng thành trảo mạnh mẽ lao tới. Oai Chính một đòn bị thương nặng, nhìn trảo của đối phương đánh tới mà bất lực. Mạng hắn hôm nay xong rồi sao?
- Oai thúc!
Lâm Nga muốn lao đến cứu viện thế nhưng lại bị một đám hắc y nhân quấn lấy không rời.
- Tránh ra!
Nàng quát một tiếng, trường kiếm chém ra đánh lui một tên hắc y nhân làm hắn trọng thương. Thế nhưng vẫn là không kịp viện trợ Oai Chính.
Ầm
Chính vào lúc Oai Chính cảm thấy tuyệt vọng, một thân ảnh bất ngờ xuất hiện trước người hắn một tay đấm ra. Tiếng trầm thấp vang lên. Hắc y nhân kia bị một quyền làm thân thể nổ tung. Hoàn toàn trở thành huyết vụ. Toàn trường đang ồn ão bỗng chốc trở thành tĩnh lặng tuyệt đối.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...