- Đánh không lại ư?
Lập Phi còn đang khó hiểu liền thấy Hoàng Minh bước đi. Nàng quyết định đuổi theo hắn, ngay sau đó liền nhận ra Hoàng Minh vậy mà hướng bàn của Hoà Thượng kia mà đi tới. Những người khác đều kinh ngạc, vừa rồi bốn đại hán kia vậy mà bỏ đi, thế nhưng hiện tại lại có người tiếp tục đi tới bàn của hoà thượng trẻ tuổi kia.
Hoàng Minh đi tới bàn của hoà thượng kia, hắn không nói một lời tự nhiên mà ngồi xuống. Không chỉ có hắn, chính là đồng thời cùng Hoàng Minh ngồi xuống bàn còn có một thanh niên khác cũng là ngồi xuống. Lập Phi cũng là không nói thêm một lời, tự nhiên lấy ghế mà ngồi xuống cạnh Hoàng Minh. Một bàn lúc này lại bốn người ngồi đủ bốn cạnh, không khí có chút quỷ dị.
- Các ngươi nhìn kìa, đó không phải là Lập Phi tiểu thư sao, trời ạ!
Bất nhiên đúng lúc này đã có người nhận ra Lập Phi. Hiển nhiên danh khí của nàng tại Mễ Nhĩ Thành là không hề nhỏ.
- Đúng vậy a, chính là Lập Phi tiểu thư, thật khôgn thể tin được, Lập Phi tiểu thư vậy mà xuất hiện ở tửu lâu này a!
- Các ngươi khi nãy có để ý không, vừa rồi Lập Phi tiểu thư vậy mà đi phía sau vị công tử tóc bạc kia, không lẽ hai người họ là nam nữ quan hệ kia?
Rất nhanh rất nhiều người chú ý tới bên này mà bàn luận, Hoàng Minh mặc kệ, hắn thật không có để tâm tới người khác bàn tán thứ gì. Hắn với Lập Phi tiểu thư này coi như lần thứ hai gặp mặt. Lần này cũng nghe qua, nàng hoá ra lại tên là Lập Phi. Lập Phi tiểu thư, không lẽ lại là liên quan tới Lập Khương thành chủ, thậm chí là con gái?
- Cút!
Hoà thượng trẻ tuổi kia cũng là nhẹ nhàng, đôi môi mỏng chỉ cong lên phun ra một chữ "cút". Thế nhưng ngoài Lập Phi khuôn mặt có chút tức giận ra thì Hoàng Minh cùng thanh niên đối diện thì không có chút biểu cảm gì quá. Thanh niên kia một khuôn mặt hờ hững, thi thoảng lại nổi lên nụ cười nhàn nhạt. Hắn ngồi phía bên trái Hoàng Minh, trên người mặc một bộ trường bào màu trắng. Mái tóc đen cắt ngắn kiểu cách. Khuôn mặt anh tuấn tiêu sái, một cái trán hơi cao tràn đầy vẻ trí tuệ. Hoàng Minh cũng không có nói tiếng nào, hắn lấy từ ba lô ra hai vò rượu. Lập Phi xoay người nhanh chóng hướng phía tiểu nhị mà phất tay. Rất nhanh ba chén được tiểu nhị mang tới. Lập Phi lúc này không ngờ tự thân mở rượu, ôn nhu rót vào bát cho ba người Hoàng Minh, Hoà thượng cùng thanh niên kia. Hoàng Minh kinh ngạc trước biểu hiện của nàng, lúc đầu vốn còn muốn tự mình lấy chén, không nghĩ Lập Phi lại tự mình mà làm tất cả.
Mùi rượu thơm nồng ngây ngất khiến toàn trường kinh ngạc. Hoàng Minh không ngờ lấy ra hai vò rượu làm rung động cả tửu lâu.
- Trời ạ, đây là loại rượu gì? Tại sao lại thơm như vậy?
- Đúng thế, cả đời ta còn chưa thưởng thức qua mùi thơm như vậy, chỉ ngửi thôi cũng đã thấy ngây ngất rồi!
Tiếng bàn tán xôn xao lại vang lên. Cảnh tượng tại tửu lâu lúc này chính là làm người ta ngây người. Chỉ thấy Lập Phi tiểu thư ôn nhu ở một bên châm rượu, ba thanh niên kia từng chén từng chén đưa lên uống, cả một buổi chiều không ai nói với ai câu nào.
Ngày cứ trôi qua, Mễ Nhĩ thành lại có một điểm tụ tập mới của không ít người. Tại Ngân An tửu lâu xuất hiện bốn thanh niên ba nam hai nữ. Mỗi ngày đều ngồi chung một bàn mà uống rượu. Ba nam kia thì cũng thôi đi, không ai nhận ra bọn hắn, thế nhưng thiếu nữ kia thì không ai không nhận ra. Nàng lại chính là Lập Phi tiểu thư, con gái của Lập Khương thành chủ. Chính là đáng kinh ngạc là Lập Phi tiểu thư ngồi tại bàn cũng chỉ để rót rượu cho ba thanh niên kia mà thôi, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra chứ?
Hoàng Minh đã gần một tháng trôi qua, hắn lại thành một thói quen đến Ngân An tửu lâu để uống rượu cùng hai tên thanh niên kia. Rượu của Hoàng Minh chính là Nữ Nhi Hồng, rượu này là đổi từ hệ thống mà ra. Một tử tinh thạch một vò, Hoàng Minh cũng không có thiếu tủe tinh thạch rồi. Chính là ngồi cùng hai tên thanh niên này cũng khá thú vị. Ngày hôm qua đám Hoàng Lôi, Hoàng Hoả tám người đã theo đội hảo tiêcn rời đi. Trước khi đi Hoàng Minh đều đã giúp bọn hắn thăng lên làm trung vị thần. Chỉ thiếu mỗi Hoàng Ám cùng Hoàng Ngô vẫn là hạ vị thần. Dù sao Trung vị thần hắc ám thuộc tính cùng Trung vị thần tinh thần thuộc tính là quá hiếm, Hoàng Minh cũng không có cách.
Lần này bọn hắn rời đi cũng không biết bao lâu sẽ trở lại đây. Hoàng Minh thở hắt ra một hơi, uống thêm một chén rượu nữa liền đặt bát xuống. Lập Phi lại mỉm cười, vui vẻ rót đầy bát cho hắn. Lập Phi gần một tháng này được ở cùng người mình thích, vô cùng hạnh phúc. Mặc dù hắn đối với nàng còn có chút xa cách, thế nhưng hắn cũng không bài xích. Đây là dấu hiệu cực tốt a, nàng cũng chỉ càn ở bên hắn, chỉ là ở bên là được rồi.
- Ai kẹo hồ lô đi!
Chính là vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng rao bán kẹo hồ lô vang lên. Hoà thượng trẻ kia liền thân thể run lên một chút, hai con mắt lúc này lại tràn ngập ưu thương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...