Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Hoàng Kiếm còn muốn lên tiếng từ chối thì bên tai đã nghe được tiếng của Hoàng Minh:
- Cứ để bọn hắn đi cùng đi!
Hoàng Minh đã lên tiếng thì không còn ai nói gì nữa. Cuối cùng Hoàng Kiếm cũng nói một câu xem như là đồng ý với bốn người kia, cho bọn hắn đi nhờ một đoạn đường.
- Được, các ngươi ngoan ngoãn một chút liền tốt!
Bốn người nghe Hoàng Kiếm nói thì mặt đầy nét vui mừng. Bọn hắn chỉ sợ người ta không đồng ý. Vừa rồi xem một trận đấu kia, thực lực của người mặc áo xanh lam này quả thực khủng bố. Chỉ là hạ vị thần mà có thế chém giết trung vị thần không một chút ngóc đầu dậy thì có thể thấy. Hơn nữa ở đây lại còn những sáu kẻ khác. Đều một lượt là Hạ vị thần nhưng đều đeo mặt nạ. Chỉ sợ bọn họ là một thế lực thần bí khủng bố. Có thể quá giang bọn họ tiến về Mễ Nhĩ Thành quả thực là may mắn.
Chỉ trong hai ngày, tên tuổi của người Hoàng Kiếm càng là lan rộng ra. Mấy trăm tên hạ vị thần kia được thả đều mang theo tin tức về một đám người được gọi là sát thần. Lập tức mấy trăm vạn dặm có mấy trăm đám giặc cướp một lần nữa mệnh lệnh xuống dưới, nếu thấy kim trúc sinh mệnh hình báo liền không được lộ diện.
Đám người Hoàng Minh, Hoàng Kiếm lúc này cũng không biết bọn hắn tại địa phương này bắt đầu nổi ra một cái danh tiếng gọi là Mặt Nạ Tử thần.
Lúc này trên trời kim trúc sinh mệnh hình báo vẫn là phi hành với tốc độ cao ở trên không, từ hôm trước tới giờ đã qua bảy ngày, đại ngưu vẫn là chưa phải dừng thêm một lần nào nữa. Thật sự đám giặc cướp đã bị sợ đến không dám lộ mặt.
Trong kim trúc sinh mệnh hiện tại có bảy người. Đại ngưu làm nhiệm vụ điều khiển kim trúc sinh mệnh, còn có Hoàng Kiếm cùng Hoàng Minh và bốn người kia hai nam hai nữ.
Hoàng Minh lúc này cũng đã đi ra khỏi tam trọng tháp, một hồi cùng đám người kia nói chuyện.
Hai nam hai nữ này chứng kiến Hoàng Minh xuất quỷ nhập thần như thế liền sợ hãi không thôi. Hắn hỏi gì trả lời đấy, tuyệt không dám giấu giếm. Tên trung vị thần duy nhất của bọn hắn cũng không có cái lá gan lớn giọng. Không nói Hoàng Kiếm như lưỡi kiếm băng lãnh ở phía sau, Hoàng Minh càng là khí tức nội liễm đến cực điểm, hơn nữa còn là lão đại của cả cái đội hình này.
Hai nam hai nữ này chính là có tên Nạp Lan Lương, Nạp Lan Mĩ, Thư Hùng cùng Bạt Bạt. Trong đó kẻ trung vị thần kia chính là tên Thư Hùng. Nhưng người cầm đầu lại là tên nam tử còn lại Nạp Lan Lương. Nạp Lan Lương cũng không giấu giếm Hoàng Minh mà kể hoàn toàn sự thật. Nhà hắn có mở một cái tựa như thanh lâu quán nhỏ. Mẫu thân hắn bệnh nặng chỉ sợ không còn sống được quá lâu. Muội muội vốn không thích hợp sống tại địa phương như vậy liền được mẫu thân hắn đưa tới một nhà bà con xa. Hiện tại hắn chính cùng Thư Hùng đi đón muội muội trở về gặp mẫu thân. Không nghĩ tuyến đường lúc đi không hề gặp giặc cướp, lúc về lại là có.
- Đại nhân, lần này cũng may có người, nếu không chúng ta thật sự là không rõ sống chết, hơn nữa lại còn không thể gặp lại mẫu thân nữa!
Nạp Lan Lương vô cùn cảm kích mà nói. Hoàng Minh gật gật đầu, đây cũng chỉ là tiện tay mà thôi, dù sao bọn hắn mục đích cũng là đến Mễ Nhĩ Thành. Hoàng Minh thật muốn tới đó tìm hiểu một chút về các thành thị ở tiên giới. Càng quan trọng là Hoàng Minh muốn tìm Mặc Yểm Thành!
- Đại ca, hỏi thăm bọn hắn một chút Mắc Yểm Thành!
Hoàng Kiếm ở phía sau nhẹ giọng nói. Hoàng Minh gật đầu, hắn là cũng có ý đó, liền hỏi:
- Các ngươi có nghe qua về Mặc Yểm Thành chưa?
Nạp Lan Lương nghe Hoàng Minh hỏi liền gật đầu. Hắn mặc dù chỉ là Hạ vị thần nhưng từ nhỏ đã sống tại thanh lâu của nhà mình, đủ loại tin tức đều có thể biết được ít nhiều những địa phương ở nơi xa. Mặc Yểm Thành này hắn thật sự đã nghe qua. Hoàng Minh hỏi hắn liền đáp:
- Đại nhân, Mặc Yểm Thành này chính là ở phía tây bắc vủa tiên giới. Thế nhưng cách chúng ta thật sự là xa lắm. Nếu ngài muốn đi tới đó, với tốc độ của kin trúc sinh mệnh thì cần tới khoảng một trăm ba mươi năm!
Hoàng Minh nghe tới đây liền đổ mồ hôi hột, lại còn phải đi mất một trăm ba mươi năm, đây là khoảng cách xa thế nào chứ? Dẫu đã biết trước Tiên giới rộng lớn, nhưng khoảng cách từ Mễ Nhĩ Thành tới Mặc Yểm thành lại khủng bố như vậy, làm sao bây giờ, không lẽ thành thành thật thật phi hành một trăm ba mươi năm?
Hoàng Minh có chút không biết nói sao, Hoàng Kiếm đứng phía sau lưng hắn cũng là rất bất đắc dĩ.
- Có cách nào khác không cần di chuyển xa như thế không?
Một lát sau Hoàng Minh dò hỏi, mong tìm ra một cách giải quyết khác. Nạp Lan Lương nghe Hoàng Minh hỏi thăm cũng liền gật đầu mà đáp ngay:
- Đại nhân, cách thì cũng có một cách, đó chính là sử dụng truyền tống trận luân chuyên. Nhưng muốn có tư cách sử dụng truyền tống trận luân chuyên thì phải trở thành Ám Vũ!
Nạp Lan Lương liền đưa ra một thông tin quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...