- Lão đại, hắn vậy mà thoát ta một kích!
Hoàng Kiếm khuôn mặt có chút tức tối. Phía sau lớp mặt nạ Hoàng Minh có thể đoán được biểu cảm của hắn.
- Tên đó phản ứng khá tốt, kinh nghiệm chiến đấu chắc chắn rất nhiều. Hơn nữa đệ kiếm của đệ lại được làm bằng thuỷ nguyên tố, khó có thể đâm xuyên qua giáp của hắn. Có lẽ hắn chính là có hạ phẩm phòng ngự thần khí.
- Hạ Phẩm thần khí phòng ngự ư?
Hoàng Kiếm ngạc nhiên, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Quân Khu. Ngay sau đó hiển nhiên phát hiện sau lớp áo rách nát bên ngoài quả thực có một tầng giáp màu trắng bên trong. Không rõ noa làm bằng chất liệu nào, nhưng đích xác là một kiện hạ phẩm thần khí phòng ngự.
Khi Hoàng Minh cùng Hoàng Kiếm nói chuyện, ở bên kia Nam Tử áo choàng đen cùng Quân Khu cũng đang đánh giá hai kẻ lạ mặt vừa xuất hiện.
- Hai hạ vị thần, lại có thể tập kích trung vị thần, hơn nữa lại có thể ám toán thành công một tên?
Nam tử áo choàng đen kia hai con mắt híp lại, ánh mắt hắn rơi vào trên người của Hoàng Minh. Một thoáng di dời hắn nhìn vào hai thanh kiếm trên tay Hoàng Minh, con mắt càng là sáng lên.
- Trung phẩm thần khí trở lên, đúng vậy, chính là trung phẩm thần khí có khi còn là thượng phẩm thần khí!
Nam tử này tên thật chính là Tất Liệt. Hắn chính là một tên Ám Vũ hàng thật giá thật. Nói về Ám Vũ, đây chính là chức nghiệp đáng sợ tại tiên giới. Muốn trở thành một tên Ám Vũ, phải trải qua nhiệm vụ tân sinh khủng bố, chín phần chết một phần sống để thông qua khảo hạch tiến giai nhất tinh Ám Vũ. Mà đạt tới Ám Vũ nhị sao chính là tồn tại rất mạnh rồi. Một tên Trung vị thần Ám Vũ có khả năng diệt cả một bộ lạc, đây chính là chênh lệch về đẳng cấp quá lớn.
Lúc này Tất Liệt càng là bị thu hút bởi hai thanh trường kiếm kia, hắn có thể cảm nhận được khí tức hắc ám cùng thần thánh từ cả hai thanh kiếm này. Quả thực là hai thanh thần khí bá đạo. Hai bọn chúng đi với nhau trở thành song kiếm lại càng đáng sợ. Hiện tại Tất Liệt trong đầu chỉ còn lại hình ảnh hai thanh trường kiếm một đen một trắng mà thôi, làm gì còn thần cách với không gian giới chỉ gì nữa.
- Các ngươi là ai?
Quân Khu lúc này lại không nghĩ nhiều được như vậy, hắn là vừa thoát khỏi tay tử thần đấy. Cái tai bên phải của hắn lúc này đã mọc ra hoàn hảo, chỉ là cảm nhận được khí tức hạ vị thần của hai kẻ kia, trong lòng hắn càng là một trận buồn bực cùng điên tiết. Hạ vị thần mà dám đánh lén hắn, hơn nữa hắn còn suýt bỏ mạng thật sự.
- Kẻ giết các ngươi!
Hoàng Kiếm lười nói nhiều, lập tức văng ra từ ngữ chặn đường. Quân Khu càng là tức đến ói máu, lập tức lấy ra vũ khí của hắn muốn đánh tới. Hai tên hạ vị thần mà thôi, hắn cho rằng nếu không phải khi nãy bị ám toán tập kích thì hai kẻ này làm sao phải đối hủ của hắn. Một đám hạ vị thần hắn còn có tự tin chém giết huống chi chỉ là hai tên.
- Đưa ra hai thanh kiếm kia, tha cho các ngươi một mạng!
Tất Liệt lúc này lại lên tiếng, lời nói ra càng là khiến ba người kinh ngạc.
- Đại nhân, không thể thả chúng đi được, bọn hắn vừa giết người của ta!
Quân Khu làm sao đồng ý, lập tức hô lên.
- Ngươi hét cái gì, chán sống rồi? Người của ngươi liên quan gì đến ta?
Câu nói của Tất Liệt làm cho Quân Khu yên lặng. Đúng vậy a, Bất Mộc chết đối với hắn ta thì có liên quan gì? Hơn nữa hắn vẫn là Ám Vũ, hắn có thể giết mình nhẹ như phẩy một con kiến mà thôi. Quân Khu lập tức im miệng không nói thêm câu nào.
Hoàng Minh cùng Hoàng Kiếm bên này cũng là kinh ngạc, không nghĩ đối phương mở miệng ra là muốn kiếm, còn nói thả cả hai người đi.
- Lão đại, hắn muốn kiếm của huynh kìa?
Hoàng Kiếm cười ha hả, nắm bả vai Hoàng Minh mà lắc lư.
Hoàng Minh cũng hết cách, không biết nói sao cho phải:
- Muốn kiếm, tự tới lây đi!
Hoàng Minh giơ hai thanh kiếm trước mặt, nụ cười sau lớp mặt nạ Tất Liệt không thể thấy.
- Ngươi muốn chết!
Hai mắt Tất Liệt trở lên hung ác. Hắn lo nghĩ phía sau đối phương có thế lực lớn, nếu không hắn cũng không nói thả cho cả hai một con đường sống. Thế nhưng hai tên này lại muốn chết thì không thể trách hắn, càng là giết xong lấy đi. Cùng lắm trốn đi một đoạn thời gian, sóng yên biển lặng lại xuất hiện. Vì hai thanh trung cấp thần khí cũng đáng lắm.
Tất Liệt nghĩ trong đầu như vậy liền cười lạnh, hai bàn tay giơ ra. Lúc này trên người hắn áo choàng đen bay phần phật, khí tức nóng rực từ người hắn toả ra làm không gian ngột ngạt không thôi.
Quân Khu không dám ở lại, lập tức bay ra phía sau tránh đi. Hắn rốt cuộc cũng thấy được hai bên đánh nhau, đánh muốn chết đi!
- Hoả nguyên tố pháp tắc, cũng được!
Hoàng Minh như nghé con không sợ cọp, chiến ý dâng cao. Hạ vị thần đối với hắn quá yếu, thật muốn đánh với trung vị thần thực lực mạnh mẽ tới đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...