Hắn nhíu mày một chút, ngay sau đó thì đưa ra quyết đinh.
- Gastly, tiếp tục điều tra, nhớ giữ vững liên lạc với ta!
Gastly gật đầu, ngay sau đó quỷ mị tiêu thất trong không gian. Nếu không phải có chủ tớ quan hệ Hoàng Minh chỉ sợ cũng không cảm ứng được sự hiện diện của nó.
- Cũng quá biến thái rồi!
Hắn tự lẩm bẩm một câu, ngay sau đó nhanh chóng tiến về phía nhà hàng xóm của mình.
- Cái gì, có thế lực mạnh đánh tới Hanh Khê bộ lạc sao?
Âu Dương Phong sau khi nghe Hoàng Minh kể thì sợ hãi khó tin. Không nghĩ Hoàng Minh vậy mà lại mang tới một tin dữ như vậy.
- Hoàng Minh huynh đệ, ngươi tin tức có chính xác không đấy, ta được biết Hanh Khê bộ lạc đã yên bình ngàn năm nay rồi, sao lại có thế lực nào công nhiên đánh tới chứ?
Ngồi một bên, Đông Phương Sơn cũng tỏ vẻ khó tin. Hoàng Minh cũng không muốn nói nhiều với ba người bọn hắn, dứt khoát nói:
- Các người tin tưởng ta hay không ta cũng mặc kệ, chỉ là ta đã tới để báo trước để mọi người chuẩn bị tinh thần mà thôi!
Hoàng Minh nói đến đây liền rời đi. Bèo nước gặp nhau, hắn đối với ba người này là đã tận tình tận lực. Bọn họ đối với hắn cũng không phải là huynh đệ sinh tử hay người thân bằng hữu tốt. Chỉ là có giao tình một chút mà thôi.
Ba người nhìn bóng lưng Hoàng Minh rời đi, ngay sau đó là nhìn nhau một chút. Đông Phương Sơn chỉ do dự một chút, ngay sau đó đuổi theo Hoàng Minh.
- Hoàng Minh huynh đệ, đợi ta!
Nhan Mĩ Lan nhìn hai thân ảnh rời đi, quay qua hỏi Âu Dương Phong:
- Phu quân, tại sao chàng không đuổi theo, nếu đây là tin tức thật, chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Âu Dương Phong thở xì một hơi, cười hời hợt mà đáp:
- Chúng ta đã ở đây tới bốn trăm năm rồi, chưa bao giờ có chuyện bộ lạc bị vây công cả, nàng có tin tưởng không? Chỉ sợ tên tiểu tử này lại có âm mưu gì đó muốn chúng ta tham gia. Ta vậy mà lại nghĩ hắn là một tiểu tử thật thà đâu!
Nhan Mĩ Lan nghe Âu Dương Phong nói xong, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn một chút. Đúng là nghe được Hoàng Minh báo tới tin tức doạ nàng sợ nhảy dựng một hồi.
- Chỉ mong điều chàng nói là sự thật!
Nói xong Nhan Mĩ Lan nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
- Hoàng Minh huynh đệ, ngươi không có nói đùa đấy chứ? Hanh Khê bộ lạc sẽ bị vây công tập kích ư? Thế nhưng mà...
Hoàng Minh lập tức lên tiếng ngắt lời Đông Phương Sơn.
- Đúng vậy, chỉ chưa đầy hai mươi phút nữa!
Đông Phương Sơn nghe vậy nhảy dựng lên, thế nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hoàng Minh, hắn lập tức hỏi:
- Hoàng Huynh đệ, ngươi có biện pháp rồi đúng không? Chúng ta phải chăng đi báo tộc trưởng đại nhân?
Hoàng Minh lắc đầu, đáp:
- Ngươi hiện tại đi nói thì đã muộn, chưa chắc gặp được ông ta. Hơn nữa loại chuyện này nói ra ai tin, không thấy phu thê Âu Dương Phong sao?
Đông Phương Sơn gật đầu, quả thực chuyện này nói ra không ai tin tưởng thật.
- Thế nhưng hiện tại chúng ta phải làm gì, Hoàng Minh huynh đệ, không Hoàng Minh lão đại, ngươi có cách gì nói ta nghe đi. Nói thật ở Mĩ Lạt đại lục ta chính là thiên tài có số má, thế nhưng đi tới tiên giới mới biết, ta chả là cái thá gì cả. Loại thiên tài như ta ư, chỉ sợ chém cả năm không hết!
Hoàng Minh gật đầu đồng ý, quả thực không thể so sánh vị diện cũ với tiên giới được. Tại tiên giới, thần cấp cao thủ chỉ sợ mới là căn cơ đơn giản nhất.
- Tốt rồi, lát nữa đi theo ta, yên tâm!
Hoàng Minh lên tiếng khẳng định, hắn vô cùng tin tưởng vào Tam Trọng Tháp. Không nói đâu xa, khi xưa Tĩnh Vân Hưng đại sư bị vây công bởi mười mấy vị Chủ thần còn có thể chạy thoát. Hiện tại một đám thần cấp cao thủ lấy gì mà phá được phòng ngự của nó đây.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, hai mươi phút có lẻ đi qua, những tiếng nổ vang trời bỗng nhiên ập đến. Tiếng tù và vang vọng không gian, sau đó là tiếng vũ khí va chạm cả bầu trời.
- Con mẹ nó, quả thực là sự thật rồi!
Đông Phương Sơn mặc dù đã được biết trước cũng không khỏi sợ hãi cảm thán.
- Đi ra bên ngoài!
Hoàng Minh để lại câu nói, ngay sau đó phi thân ra bên ngoài.
- Lão đại của ta ơi, không tìm cách chạy trốn lại lao ra bên ngoài làm gì đây!
Miệng thì nói như thế, nhưng Đông Phương Sơn không dám rời Hoàng Minh lập tức bay theo. Hiện tại Hoàng Minh chính là cứu tinh của hắn đấy.
Hoàng Minh ra tới bên ngoài đã chứng kiến trên trời đen kịt những thân ảnh đang giao chiến. Vũ khí loé mắt, những tiếng nổ lớn kèm theo không gian xoắn vào nhau cực kì khủng bố.
- Thần cấp cao thủ giao chiến quả thực đáng sợ!
Hoàng Minh còn đnag cảm thán thì bên tai lại vang lên tiếng thông báo quen thuộc.
- Tinh tinh, cập nhật hệ thống thành công!
Thành công rồi, hai tháng cập nhật cuối cùng cũng đã hoàn thành, hơn nữa còn vô cùng đúng lúc.
Một thân ảnh mang theo khí tức quen thuộc lập tức xuất hiện. Nàng như tiên tử từ trên trời cao xuống, một thân bạch y vô cùng diễm lệ. Chỉ tiếc Đông Phương Sơn không thể nhìn thấy.
- Rốt cuộc đi ra, thật nhớ nàng!
Hoàng Minh nhẹ nhàng mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...