Hoàng Minh chỉ cần nghe cũng đã biết là ai. Người tới chính là Việt Anh. Việt Anh cùng Hoàng Minh đã cùng nhau mười năm chính chiến tại vô số game online trên địa cầu. Bọn hắn chưa từng thất bại tại một game nào cả. Ngay bây giờ cả hai bọn hắn lại cùng nhau xuyên tới nơi này, lại cùng nhau chiến đấu. Nhưng tại nơi này, chiến đấu chết chính là chết, không phải như trong game chết là có thể hồi sinh.
- Ha ha ha, Hoàng Minh huynh đệ, ngươi gặp chuyện mà lại không gọi ngu huynh, phải chăng không muốn kết giao ta người huynh đệ này?
Tiếng cười sang sảng vang lên, một bóng người bất ngờ xuất hiện bên cạnh Hoàng Minh. Hoàng Minh ngạc nhiên phát hiện ra, người tới không ngờ là Hàn Tín.
- Hàn Tín huynh, ngươi cũng tới sao?
Hoàng Minh Kinh ngạc, nhìn Hàn Tín đầy vui vẻ. Tu vi của Hàn Tín là đến Hoàng Minh cũng không có nhận ra được.
Hàn Tín cười cười, lại nói tiếp:
- Không chỉ mình ta đâu, bọn hắn cũng tới!
Hàn Tín nói xong vẻ mặt có chút mong chờ, lại có chút không đành lòng.
- Ai tới cơ?
Việt Anh cũng kinh ngạc. Đúng vào lúc này một tiếng chim kêu vang vọng bầu trời.
Lệnh Hồ Xung đang điên cuồng chém giết bỗng ngẩn người, hai con mắt loé lên tia điên cuồng.
- Là Sư phụ!
Lệnh Hồ Xung gầm lên, Bạch Hổ cũng cảm nhận được sự vui mừng của hắn càng điên cuồng cắn xé thân thể mấy tên Lang chiến sĩ của Ma tộc.
Người tới không ngờ cưỡi điêu mà tới, không phải một mà là hai, một nam một nữ.
- Là Long Tỷ tỷ cùng Dương đại ca!
Quân Nhược Lan đứng từ xa quan sát vui vẻ reo lên. Nàng cùng một đoàn nữ nhân là đứng ở phía sau không có tham gia chiến đấu. Hơn nữa theo ý của Cao Trang, các nàng chính là ở tuyến sau hỗ trợ.
Chim điêu sau khi lượn một vòng, hai thân ảnh pho thân đáp xuống.
- Tiểu sư muội!
Hàn Tín khuôn mặt tràn ngập ôn nhu mà chào hỏi. Tiểu Long Nữ gật đầu nhẹ nhàng chào hỏi:
- Đại sư huynh ngươi tốt!
Hàn Tín gật đầu, ánh mắt hướng về Dương Quá gật đầu một cái. Dương Quá mỉm cười, ánh mắt có chút tinh quang nhìn Hàn Tín.
- Ngươi vẫn không tái tạo cánh tay?
Hàn Tín hơi trầm mặc hỏi. Dương Quá lắc đầu, nói:
- Ta nói nợ ngươi một cánh tay, chính là nợ!
Dương Quá vững vàng đáp.
- Sư phụ!
Lệnh Hồ Xung phi hành tới, khuôn mặt tràn ngập vui vẻ. Khôgn chỉ có Lệnh Hồ Xung, lần lượt một đám Chu Du, Gia Cát Lượng, Kiều Phong, Trương Vô Kỵ cũng đã xuất hiện tại đây. Dù sao bên dưới chiến đấu cũng không cần tới bọn hắn. Yêu tộc cùng nhân tộc vẫn là đủ khả năng cùng ma tộc chiến đấu. Chỉ có một Ma Vương khủng bố làm người ta không có cách nào đấu lại mà thôi.
- Ha ha ha, không có đến muộn, Hoàng Minh tiểu tử, chúng ta cũng tới!
Túc Đa cười lớn phi hành mà tới, phía sau chính là Tống Thanh Phong cùng Quách Võ. Ba người hắn không ngờ luac này lại tới. Hoàng Minh trái tim như thêm một viên thuốc an thần, càng là cảm động. Lúc này là lúc quan đầu, không ngờ những người này lại xuất hiện vào lúc hắn cần nhất.
- Tốt lắm, lúc này mới đúng chứ!
Hoàng Minh mỉm cười, xoay người quay lại phía Ma Vương. Trong lòng hắn chính là tiếng hét lớn vang vọng. Đúng vậy, hắn không cô đơn, hắn có bằng hữu, rất nhiều bằng hữu.
Phía đối diện Ma Vương chỉ có một mình, nhưng bên này Hoàng Minh phía sau có gần ba mươi người đứng phía sau.
- Ha ha ha, một đám kiến hôi mộng tưởng đánh lại ta sao? Các ngươi cho dù đến cả vạn người, ta cũng không có để vào mắt!
Ma Vương cười lớn, hai con mắt màu lửa càng là rung động. Mái tóc đen dài bay lên phần phật. Hai cánh tay bỗng chốc hoá thành lửa đỏ, không gian hai mươi mét xung quanh Ma Vương đều bị một màn lửa đốt cháy. Quá đáng sợ, quá nóng bỏng.
- Lui lại!
Túc Đa quát lớn, lập tức cả đám người Hoàng Minh nhanh chóng lui lại không dám đối diện chống đỡ.
- Quá mạnh, tu vi đã viễn siêu nhân giới của chúng ta rồi. Đây là cấp bậc của Thần rồi!
Tống Thanh Phong khó khăn hô lên. Đây quả thực là đáng sợ.
- Kiểu này làm sao có thể đỡ đây, tu vi của chúng ta ngoài Túc Đa lão đại là Đồ kiếp kì thì còn lại thật không đáng để Ma Vương nhét kẽ răng.
Quách Võ cũng lo lắng không biết phải làm sao? Chiến đấu còn chưa bắt đầu, khả năng chiến thắng đã không có một phần nào rồi.
- Đi chết!
Ma Vương cười lạnh, hay tay huy động một vòng bán nguyệt. Một trời lửa đỏ như biển rộng điên cuồng thiêu đốt mà tới.
- Ngăn lại!
Túc Đa hét lớn. Toàn bộ mọi người đều lấy ra pháp bảo cùng vũ khí chuẩn bị ngăn chặn một đòn này.
- Nấp Sau ta!
Hoàng Minh hét lớn, Quỷ Kiếm đã rút ra, rất nhanh gạt ngang một tiếng.
- Tường gió!
Tường gió sau khi Hoàng Minh luyện tập trong phòng luyện tập. Tường gió đã được luyện tới cấp độ cao nhất. Hiện tại một kiếm gạt ra, tường gió của Hoàng Minh đã dài tới mười mét, cao hơn hai mét.
Trong sự kinh ngạc của cả hai bên, Ma Vương hai hàng lông mày nhíu lại, hai con mắt lửa đỏ tràn ngập sự khó tin.
- Đây là thứ gì, lại có thể chặn được sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...