Trần Gia chính là lãnh tụ tối cao vào lúc này của nhân tộc. Hiện tại, Trần Thái đang ngồi ở vị trí cao nhất, hai bên chính là Trần Lập cùng Tháp Thanh Nga. Phía bên dưới hai bên trái phải cũng đều là trưởng môn hoặc tông chủ của các tông phái tại Thượng Vị Diện. Phía sau mỗi người lại có một hai người đứng nghiêm ở đằng sau quan thính, cảnh tượng cực kì nghiêm túc.
- Trần lão, hiện tại chúng ta nên làm thế nào, ma tộc đã bắt đầu tiến công càng mạnh. Hơn nữa Ma Vương vẫn chưa xuất thủ!
Tông chủ của Vấn Thủ Tông lên tiếng. Mọi người đều ồn ào gật đầu bàn tán. Ma Vương quả thực là nỗi ám ảnh cực lớn của nhân tộc. Không một kẻ nào dám vỗ ngực nói lớn khi nhắc tới tên hắn.
- Trần lão, Thượng Vị Diện ta đã bị ma tộc tiến công như vũ bão, chiếm lấy ba phần rồi. Cứ theo đà này, chúng ta thật sự đánh không lại!
Lại có một nữ cung chủ của Hồng Nhan Cung lên tiếng. Tình hình gay co cudng quyết liệt. Ma tộc tuy nhân số không nhiều bằng nhân tộc cùng yêu tộc, thế nhưng bù lại chúng có tu vi cực cao, bản tính lại cuồng giết chóc, quỷ dị đến đáng sợ.
- Đúng thế đấy!
- Trần lão, người nói xem thế nào đi chứ?
Tiếng hô hào vang lên, một đám tông chủ môn phái đã bị doạ cho nhảy dựng. Đến đời của bọn hắn vậy mà gặp phải lần tai kiếp này. Đây quả thực là kiếp nạn đáng sợ. Không chú ý có thể bị diệt môn bất cứ lúc nào không hay.
- Yên lặng!
Tiếng quát khàn khàn vang lên, âm thanh ngưng động lại thành hình dáng. Một đám người khiếp hãi im bặt. Ánh mắt đều dồn về bà lão đang trừng mắt kia, vẻ mặt sợ hãi không dám nói thêm câu nào, không khí lại rơi vào yên tĩnh vô cùng.
- Ma Vương xuất thế, không ai là người mong muốn cả. Là tai hoạ lớn nhất của nhân yêu ma giới ta. Đã là đại hoạ thì không tránh được, vẫn phải đối đầu thôi.
Trần Thái thở dài một hơi. Với tu vi của lão, đối đầu với Ma Vương liệu có thể chịu được mấy chiêu đây.
- Trần thái sư, vậy chúng ta bây giờ nên làm gì?
La Văn Sư, tông chủ của Huyền Phong Phái cúi đầu xin ý kiến. Lần này tới đây chỉ có hắn vùng Hỗ Tam Nương đại diện cho Vĩnh Tiên đại lục mà tới.
Trần Thái còn chưa lên tiếng, Trần Lập ở một bên đã nói:
- Ta đang nghĩ tới một địa điểm, chỉ sợ nơi Ma Vương nhắm đến chính là nó!
Câu nói này của Trần Lập như một quả bom làm cả đại sảnh mọi người kinh ngạc.
- Địa điểm ư, là nơi nào?
- Đúng thế, Ma Vương lại nhắm đến nơi nào chứ?
Tiếng bàn tán lại vang lên một lần nữa. Một vài người lại như đoán ra được, vẻ mặt ngưng trọng vô cùng.
- Trần lão, ngươi không phải nhắc đến nơi đó đấy chứ?
Ngồi yên lặng nãy giờ, Giáo chủ của Quang Minh thánh điện lên tiếng. Trần Lập gật đầu, mặt mũi cũng đầy vẻ ngưng trọng.
- Nơi đó, nơi đó là sao?
Rất nhiều vị tông chủ vẫn chưa đoán được nơi đó là nơi nào, cũng phải thôi, lịch duyệt của bọn hắn vẫn là chưa đủ.
- Tiên Yêu Ma chi mộ!
Hỗ Tam Nương nãy giờ yên lặng cũng đã mở miệng lên tiếng. Một câu nói này của nàng đã khiến không khí tại hiện trường như đông cứng lại. Ai lấy đều tái mặt, không khí im lặng đến đáng sợ.
- Tiên Yêu Ma chi mộ sao?
Nhiều người đã hình dung ra nơi này trong đầu, ngoài sợ hãi thì còn là mê man cùng thành kính.
- Không sai, ta sợ nhất Ma Vương nhắm đến chính là Tiên Yêu Ma chi mộ. Nơi đây chính là nơi mà hơn vạn năm trước toàn bộ Tiên nhân, Yêu nhân cùng Ma Nhân các bậc tiền bối đã được chôn cất. Chỉ sợ lần này, Ma Vương sẽ tấn công vào đây, truyền thuyết về Ma Vương các ngươi chắc chắn đã nghe qua rồi.
Trần Lập khuôn mặt nghiêm trọng mà nói. Không gian một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Phải mất một lát sau mới có người lên tiếng:
- Vậy chúng ta còn chần chừ gì nữa, hiện tại nên tới Tiên Yêu Ma chi mộ thôi!
Rất nhanh đã có người đưa ra ý kiến.
- Trần Lão, chúng ta toàn bộ nhân tộc đều không sợ chết, người hãy đưa chúng ta đi. Ma Vương phá phong ấn mà ra, hiện tại tu vi sẽ yếu ớt. Nếu không nhanh chóng, chỉ sợ khi hắn khôi phục lại tu vi, chúng ta sẽ không còn một cơ hội nào!
- Đúng đấy!
- Đúng đấy!
Trần Thái gật đầu, đây quả là điều mà ai cũng nghĩ đến. Hiện tại Ma Vương tu vi còn chưa khôi phục, nếu cứ chần chừ đợi chờ, quả thực chính là đang cho hắn thời gian lấy lại thực lực. Nhất định phải càng sớm càng tốt giết chết hắn.
- Tốt, nhanh chóng liên lạc cùng với yêu tộc. Nhân tộc yêu tộc chúng ta một lần nữa cần đồng tâm hiệp lực mà chiến đấu.
Trần Thái đứng dậy mà nói, những người trong sảnh khí huyết đều đã sục sôi.
- Ai sẽ là người tới yêu tộc đây!
Trần Lập lên tiếng hỏi, phía bên dưới lại đột ngột yên tĩnh, không thấy ai nói gì. Nhân tộc cùng yêu tộc mấy trăm năm nay phát sinh không ít tranh chấp thù oán. Chỉ sợ còn chưa gặp được người cần gặp đã bị giết chết rồi, còn ai dám đi chứ?
- Để ta đi!
Âm thanh trầm ấm từ bên ngoài sảnh vang tới, mười mấy thân ảnh thanh niên xuất hiện ở ngoài. Hai luyện hư gác cổng liền cúi đầu thi lễ:
- Tiểu thiếu gia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...