Băng Khổng Tước tại Băng Hàn tuyệt địa coi như là số một số hai thực lực mạnh mẽ. Một thân tu vi đạt tới cấp chín, tương đương với Luyện Hư trung kì cảnh giới. Nếu Yên Vụ Minh muốn đấu với nó thì cũng sẽ vô cùng vất vả, lại không thể không chịu thương tích. Thế nhưng từ trước tới nay Băng Khổng Tước vốn ở Tuyết Sơn đỉnh núi, tại sao hôm nay lại xuất hiện tại Băng Tuyết thành của nàng.
Lại một tiếng kêu thanh Thuý nữa vang lên, toàn bộ Băng tuyết thành rung động, dân chúng tu sĩ đều kinh nhạc chạy ra bên ngoài theo dõi. Không ít người đã định cư ở đây đâu năm, thế nên Băng Khổng Tước xuất hiện họ đều nhận ra.
- Các ngươi nhìn xem, là Băng Khổng Tước!
- Là Băng Khổng Tước nha, không phải nó cư ngụ tại Tuyết Sơn sao? Tại sao lại xuất hiện tại Băng Tuyết Thành chứ?
- Các ngươi nhìn, hình như bên trên có người!
- Ta kháo, thật sự có người a!
Tiếng bàn tán xôn xao bên dưới thành không hề ảnh hưởng đến Băng Khổng Tước. Nó sau khi kêu thêm một tiếng nữa thì mấy bóng người từ bên trong lâu đài đã đi ra.
- Mẫu thân xinh đẹp, mẫu thân xinh đẹp!
Hoàng Mẫn đứng trên đỉnh đầu của Băng Khổng Tước không ngừng vẫy vẫy hai cánh tay nhỏ nhắn. Cái mũi hơi đỏ lên vì lạnh, mặc dù được Hoàng Minh bao bọc linh khí bên ngoài, thế nhưng cái lạnh của Băng Hàn tuyệt địa quả thực không phải chuyện đùa.
Yên Hàn bay theo Yên Vụ Minh bất giác bị tiếng gọi này làm toàn thân run rẩy. Hai mắt nàng hướng về phía trên đầu của Băng Khổng Tước. Hai thân ảnh một lớn một bé xuất hiện làm trái tim nàng rung động.
- Hắn...
Yên Hàn chỉ lầm bẩm được một chữ, nước mắt cơ hồ lại tiếp tục lăn dài.
Hoàng Minh đối với Yên Hàn quả thực không có bao nhiêu tình cảm, thế nhưng hai người một lần dưới tình huống không ai ngờ mà tiếp xúc thân thể. Cuối cùng Hoàng Minh một trận chiến kia mà biến mất, một lần biến mất là ba năm. Yên Hàn mang thai Hoàng Mẫn, trước định kiến của chúng nhân, nàng trở về Băng Tuyết thành, một mình sinh nở nuôi dưỡng nữ nhi. Đối với Hoàng Minh Yên Hàn chỉ có hai chữ Đáng giận. Hắn quá đáng giận, vừa lấy đi sự trong trắng của nàng, lại không hề ở bên nàng khi nàng cần hắn nhất. Nữ nhi cũng sinh ra, đến phụ thân như thế nào nàng cũng không thể nói cho nó biết.
Yên Vụ Minh lúc này vẫn lạnh lùng nhìn về Hoàng Minh lẻ phía xa xa. Nàng không hề cảm nhận được thực lực của Hoàng Minh. Chỉ có thể một điểm duy nhất chính là thực lực của hắn cao hơn nàng nhiều.
- Vị công tử kia, ngươi có thể đưa Hoàng Mẫn trở lại cho ta được hay không?
Yên Vụ Minh nói ra lời này, muốn dò xét tốt cục người thanh niên kia là ai. Nàng không dám nặng lời, dẫu sao Hoàng Minh tu vi thự lực đều mạnh mẽ, hơn nữa là Hoàng Mẫn còn đang trong tay hắn.
Hoàng Minh chỉ mỉm cười, trong màn trời đêm lạnh giá của Băng tuyết thành, giọng nói của hắn vang lên:
- Yên Hàn, ta đã trở lại. Ngươi và nữ nhi của ta, hôm nay ta chính thức đón ngươi trở về Hoàng Gia. Ngươi chính là nữ nhân của ta, là con dâu của phụ mẫu ta, là mẹ của con ta, là người Hoàng Gia. Hoàn Minh ta lập thệ, cả đời này không bao giờ làm ngươi tổn thương!
Từng câu nói của Hoàng Minh như từng đạo lôi điện vang vọng Băng tuyết thành. Toàn bộ băng tuyết thành rơi vào im lặng.
- Hoàng Minh?
- Hoàng Minh!
Hoàng Mẫn hai mắt mở to, quay đầu nhìn về Hoàng Minh phía sau đầy kinh ngạc. Yên Vụ Minh cũng là ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh. Hoá ra tên thanh niên này chính là kẻ đã làm khổ muội muội của nàng ba năm qua.
- Đại ca ca tên là Hoàng Minh a? Phụ thân muội cũng tên là Hoàng Minh đó!
Câu nói ngây thơ của Hoàng Mẫn làm Hoàng Minh chua xót. Hắn bế Hoàng Mẫn lên, kiệu nàng lên cổ làm cho Hoàng Mẫn cười vui vẻ. Hoàng Minh lắc người, Quang ảnh thân pháp vũ động cực kì phiêu dật. Mang theo Hoàng Mẫn bay tới bên cạnh Yên Hàn. Yên Vụ Minh mắt loé lên tinh quang. Nàng có thể nhận ra được thân pháp của Hoàng Minh tuyệt đối là loại cao cấp nhất. Yên Hàn ngây ngốc nhìn hai người bay tới, khuôn mặt tràn đầy tình thương yêu.
- Mẫu thân xinh đẹp!
Hoàng Mẫn hua hua hai bàn tay nhỏ cười tươi với Yên Hàn. Một nhà ba người cứ vậy cười đùa một hồi. Băng Khổng Tước cũng thu nhỏ lại, trở thành nhỏ như một con chim vật nuôi xinh đẹp. Nó bay bay xung quanh một nhà ba người kêu lên mấy tiếng êm tai. Một đoàn người lại dẫn nhau trở về lâu đài. Khi tiến vào lâu đài, Hoàng Minh tự mình đi tới trước mặt Yên Vụ Minh mà nói:
- Nữ Hoàng bệ ha, ta tới đưa hai mẹ con nàng về gia tộc của ta, xin người cho phép!
Hoàng Minh cúi đầu hành lễ. Yên Vụ Minh yên lặng một hồi lâu, cuối cùng là cũng gật đầu. Nàng cũng là muốn muội muội của mình được hạnh phúc. Dẫu sao cả hai người bọn họ đã có Tiểu Mẫn làm cầu nối rồi.
- Ngươi nếu khi phụ mẹ con nàng, ta nhất định sẽ không tha cho nhà ngươi!
Yên Vụ Minh vẫn là lạnh lùng nói một câu đe dọa. Hoàng Minh cúi đầu đáp:
- Sẽ không, sẽ không đâu. Phải rồi Nữ Hoàng bệ hạ. Đại bá ta chính là có vật muốn gửi cho ngươi.
Hoàng Minh chợt nhớ lại là Trần Hanh có đưa cho hắn một hộp đồ nhỏ, nói là nhờ hắn đưa qua cho Băng Tuyết Nữ Hoàng.
- Đại bá của ngươi?
Yên Vụ Minh ngạc nhiên nhíu này hỏi lại.
- Đúng vậy, đại bá ta là Trần Hanh!
Hoàng Minh gật đầu đáp lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...