Lúc bấy giờ, Ly Nam Vân ở phía sau Long Hoàng lên tiếng khuyên nhủ. Long Hoàng tuy bụng một hồi lửa giận những cũng áp xuống. Nếu có thế không đánh thì là tốt nhất, dù sao đám thanh niên này thực lực cũng không tệ lắm. Quả thực nếu đánh thì nhất thời hắn cũng không thể biết được đám này. Mà trong lúc đó, một vài tên thôi chỉ sợ cũng giết bao nhiêu hải tộc quân đội rồi. Mặc dù đám hải tộc này có chết nhiều hơn cũng không quan hệ lắm với Long Hoàng hắn. Thế nhưng thân làm Long Hoàng, cũng phải vì con dân mà ra mặt chứ.
- Ha ha ha, ta vừa nhận được tin tức. Hóa ra hải tộc ta cũng mới bắt giữ một nhân loại xâm phạm lãnh hải của hải tộc. Không nghĩ lại là huynh đệ của các vị thanh niên anh hùng đây, quả thực là thất lễ rồi. Hiện tại chúng ta sẽ đưa vị này tới ngay!
Long Hoàng hào sảng cười mà nói. Tuy không có đành lòng nhưng vẫn phải làm thôi. Tính mạng của một tên nhân loại không đáng để hải tộc tộc nhân phải bị đe dọa. Long Hoàng sợ nhất là đám người này chơi xấu, dựa vào đông người lực lớn mà đánh lén hải tộc. Với tu vi của bọn hắn chỉ sợ xuất hiện ở đâu liền đồ sát mấy ngàn hải lí thì hỏng bét.
Át Long cũng đã bay tới phía sau của đám người Long Hoàng. Tới đây hắn mới có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Khi nãy hắn sợ nhất là bị mấy tên kia phát hiện ra mình, bọn hắn sẽ công kích tới. Hiện tại đại bá của hắn là Long Hoàng xuất hiện, hắn còn sợ gì nữa đây?
- Đại bá, người định thả tên nhân loại kia đi thật ư?
Át Long lo lắng mà hỏi. Hắn nhìn thấy có người đã rời đi đón tên tiểu tử kia thì trong lòng không cam chịu chút nào. Phải biết rằng khi Đoàn Dự không chết, hắn sẽ không có cách nào chiếm được đầu long tộc kia, còn có cả biểu muội xinh đẹp của hắn. Giờ thấy đại bá của hắn dường như muốn thả tiểu tử kia ra thì hắn có thể cam lòng sao?
- Hừ, toàn bộ không phải do ngươi sao?
Long Hoàng hừ một tiếng, ánh mắt có chút tức giận mà nói với Át Long. Át Long kinh hãi vội cúi đầu nhận lỗi:
- Đại bá, chất nhi sai rồi!
Thấy hắn cúi đầu nhận sai, Long Hoàng cũng không có truy cứu. Hiện tại trước mặt địch nhân không nên giáo huấn người nhà quá mức.
- Long Nhi à, cũng tại ngươi quá hấp tấp không chịu tìm hiểu kĩ bối cảnh của đối phương. Nhìn bên kia xem, khẳng định là một phương thế lực mạnh mẽ của nhân loại. Mặc dù hải tộc ta không sợ đại chiến một trận, nhưng phải xem nó có đáng để chiến đấu hay không? Con có hiểu không?
Ly Nam Vân ở cạnh Long Hoàng lên tiếng mà nói. Quả thật Ly Nam Vân suy đoán vô cùng thấu triệt, biết đại cục rõ ràng. Át Long trong lòng bực bội nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.
Rất nhanh Đoàn Dự đã được đi tới. Mặc dù rất tinh tế kẻ được sai đi đón Đoàn Dự đã thay cho hắn một bộ y phục khác, thế nhưng trên mặt Đoàn Dự những vết thương quả thực là không thể che giấu đi được.
- Nhị ca!
Lệnh Hồ Xung trông thấy Đoàn Dự liền kêu lên, những người khác cũng vui mừng khôn tả. Dưới sự chứng kiến của hai bên, Đoàn Dự chậm rãi phi hành hướng về phía đám huynh đệ mà bay tới.
- Các vị tiểu huynh đệ, hiện tại người cũng đã trở về, các vị cũng nên rời đi a!
Long Hoàng cười cười mà nói. Thế nhưng đáp trả lời hắn lại là một sự im lặng. Một đám người Chu Du, Kiều Phong lúc này đều là không có lên tiếng. Không khí bất giác rời vào quái dị.
- Có chuyện gì rồi ư?
Ly Nam Vân kinh ngạc, không rõ bên đối phương xảy ra chuyện gì.
Chỉ thấy lúc này Lệnh Hồ Xung bước tới gần Đoàn Dự, hai mắt đã đỏ rực, lập tức xé áo của Đoàn Dự làm lộ ra thân trên của hắn. Vô số vết thương, vết sẹo đan xen chằng chịt, một số còn vừa mới khép lại, miệng vết thương còn có máu tươi chưa khô.
- Nhị ca!
Triệu Vân mặt mũi âm tràm biến sắc, Kiều Phong càng là mặt mũi lạnh tanh, sát khí tanh nồng bạo nổ. Chu Du vẫn chỉ cười, giữ vững trạng thái như vậy hướng về phía đám người Long Hoàng mà nhìn. Ai mà để ý kĩ thì có thể thấy toàn thân Chu Du cũng là run run rồi.
- Mọi người, gặp lại các ngươi, ta rất vui à, mau rời đi thôi!
Đoàn Dự lắc đầu, ý muốn rời đi. Hắn chính lừ biết rõ nhất thực lực của Long Hoàng như thế nào, nếu cả đám huynh đệ cùng lên, chỉ sợ cùn không phải đối thủ của Long Hoàng.
- Nhị ca, rời đi sao được, tiểu Thanh Long của huynh còn chưa quay lại a!
Triệu Vân lên tiếng đề tỉnh, mọi người đều gật đầu.
- Đúng thế, nhất là tên khốn kia, đệ muốn giết hắn. Huynh nhìn lại huynh đi, bọn đệ có thể rời đi sao? Việt Anh huynh, huynh nói xem?
Trương Vô Kỵ lập tức tiếp lời, lại hỏi ý kiến của Việt Anh.
Việt Anh chỉ mỉm cười, khẽ liếm môi một cái, ánh mắt lóe hàn quang, trên mặt có một tia tiếu dung:
- Ai rời đi đều có thể, ta đây còn có nhiệm vụ, không thể rời đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...