- Cái gì?
Trương Vô Kỵ vừa dứt lời thì lập tức cả bọn toàn bộ đứng dậy. Hai mắt tràn ngập lo lắng. Hành động này của bọn hắn làm một đám khách nhân xung quanh đều sợ hãi. Đây là muốn gây sự với ai chứ? Nhiều người nhận biết đám thanh niên này khí chất cao quý, là loại nhân vật không thể trêu vào, lập tức co rúm lại, có kẻ lại là lẩn mất không dám ở lại quán nữa.
- Ngũ ca, rốt cuộc là chuyện gì? Nhị ca tại sao lại gặp nạn được?
Lệnh Hồ Xung vẫn là người sốt sắng nhất. Rất nhanh hỏi tới. Những người khác đều là không nên tiếng, thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Trương Vô Kỵ chờ hắn nói.
Trương Vô Kỵ cũng rất nhanh trình bày lại tin tức Truyền tấn thạch vừa tới. Ai nấy nghe xong đều biến sắc mặt, sát khí kinh thiên. Đáng sợ nhất là Kiều Phong cùng Lệnh Hồ Xung. Sát khí trực tiếp dâng cao đến cực điểm, hai mấy như muốn đỏ lên. Chỉ sợ có người hô một tiếng là bọn hắn liền xông ra hải vực thượng vị diện ngay lập tức.
- Tam ca, ngươi nói chúng ta bây giờ làm sao? Lập tức đánh tới hải vực cứu Nhị ca chứ?
Triệu Vân vet mặt nghiêm túc quay về phía Chu Du mà hỏi. Những người khác cũng đều hướng ánh mắt về phía Chu Du. Dẫu sao, Hoàng Minh không có ở đây, người có tiếng nói lớn nhất vẫn là Chu Du.
Chu Du từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh ngồi uống rượu. Tuy hắn không phản ứng mạnh mẽ như đám huynh đệ, thế nhưng nếu nhìn kĩ, hàn mang trong mắt Chu Du tuyệt đối là đáng sợ. Chu Du hắn phụ mẫu, gia tộc đều đã mất. Những người mà hắn quan tâm chỉ còn hai nữ nhân cùng đám huynh đệ này. Nghe huynh đệ mình gặp nạn, chỉ còn có mấy ngày sẽ bị xử tử, hắn có thể yên tĩnh sao? Giờ phút này mọi âm mưu quỷ kế đều không kịp, chỉ có một cách mà thôi.
- Bát đệ, bao lâu rồi đệ chưa chém giết?
Chu Du làm động tác mở quạt đen quen thuộc, ánh mắt hướng về phía Lệnh Hồ Xung cười hỏi. Lệnh Hồ Xung nghe Chu Du hỏi, hai mắt lóe lên tia lãnh mang, liếm nhẹ bờ môi mà nói:
- Sáu tháng!
Những người khác cũng không ngốc, chỉ cần nghe câu hỏi của Chu Du cũng nhận ra ý tứ của hắn trong đó.
- Sáu tháng sao? Tốt! Chúng ta đi ăn hải sản!
Chu Du gấp quạt lại vang lên tiếng xoạt cực mạnh. Thân thể đứng dậy, nhắm ra bên ngoài mà đi. Mười người còn lại đều cười cười, nhiệt huyết thanh niên tuổi trẻ bồng bột bỗng chốc tăng cao.
Vì huynh đệ, bọn hắn có gì mà không dám làm chứ?
Vì huynh đệ, bọn hắn sợ hãi kẻ thù nào chứ?
Huynh đệ gặp nạn, làm sao có thể ngồi yên đây!
Mười một người biến mất khỏi quán ăn nhỏ, trên bàn xuất hiện một thỏi vàng lớn. Ông chủ quán cười tươi sung sướng, lập tức thu lấy thỏi vàng cất đi. Lòng mừng rơn, chỉ mong tháng nào đám thanh niên đại lão gia này cũng tới một lần.
Hồ Khinh Tuyết.
Thiện Bảo đang ngồi yên ghi chép một số văn bản mà gia tộc gửi tới. Hắn đã ngồi từ tối qua tới giờ đã mười tiếng đồng hồ, vẻ mặt đã có chút mệt mỏi. Ma tộc nổi loạn, chiến đấu liên tục xảy ra. Thiện Bảo chính là đại diện của Trần gia xử lí rất nhiều chuyện liên quan tới chiến tranh ở đây. Vừa kiểm duyệt xong một bản báo cáo, hắn thở dài một hơi. Tay phải khẽ nhấc li trà đã nguội lạnh lên nhấp một ngụm nhỏ, đầu óc có chút mông lung suy nghĩ.
Vừa mới ngẩn ra được một lúc, trên người bỗng bị truyền tấn thạch rung rinh làm giật mình tỉnh táo lại. Nhanh chóng lấy ra truyền tấn thạch, Thiện Bảo kinh ngạc khi thấy tin tức vừa mới nghe được.
- Nhị Thiếu tướng của Thiên Sát gặp nạn ư? Hải tộc lần này chỉ sợ muốn loạn, Long Hoàng sẽ rất đau đầu rồi đây!
Trần gia quả là thâm căn cố đế, tin tức gần như là cơ mật này của Thiên Sát vẫn là bị Trần gia nắm bắt được rất nhanh. Còn đang lắc đầu, sự việc này lại không quan hệ đến Thiện Bảo hắn. Hắn chỉ là một nhân vật bình thường của Trần gia mà thôi, không có cách nào trợ giúp cả.
- Thiếu gia, có hai người một nam một nữ muốn gặp người!
Bên ngoài bất ngờ vang lên tiếng nói của một thiếu nữ. Thiện Bảo ồ lên một tiếng, cũng không rõ ràng ai lại muốn gặp hắn lúc này chứ.
- Bọn họ ở đâu rồi?
Mặc dù kinh ngạc thế nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
- Dạ, ở ngoài đại sảnh!
Nữ hài lập tức đáp lời.
- Tốt!
Thiện Bảo gấp lại vài quyển sách nhanh chóng đi ra đại sảnh. Đây là một trong những trang viên của Trần gia tại Hồ Khinh Tuyết nhằm quản lí và kinh doanh. Lúc này Thiện Bảo tốc độ không nhanh không chậm đi ra đại sảnh. Sau khi bước qua cửa lớn, Thiện Bảo ngẩn người. Bên trong đại sảnh có hai thân ảnh đang yên lặng chờ đợi, một nam một nữ.
Nam thanh niên thân hình tuấn dật, toàn thân toát ra khí tức thanh thoát lại không thiếu sự mạnh mẽ. Nữ xinh đẹp hoàn mĩ, toàn thân y phục trắng tinh như đóa hoa nở rộ, khí chất thoát tục không nhiễm bụi trần. Thiện Bảo ngây ngốc một hồi lập tức bừng tỉnh, mừng rỡ như điên mà gọi lớn:
- Hoàng Minh biểu đệ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...