Hoàng Minh thấy được ánh mắt của Thập Tam, đáy lòng trùng xuống cười lạnh. Cũng không thể trách Thập Tam, chỉ có thể nói Lan Hương mị lực quá lớn, khó có thể khiến người ta không chú ý. Nếu không phải nàng là nữ nhân của Hoàng Minh, thậm chí mấy người của Kiếm Thánh học viện cũng nhìn lâu hơn mấy lần. Huống chi đám người từ thế lực khác không có biết chuyện gì, chỉ coi nàng như một học viên của Kiếm Thánh học viện.
- Thập Tam Huynh đệ, tin đồn cũng không thể tin đâu a, ngươi đừng có nghĩ là sự thật!
Thiện Bảo làm sao không thấy được ánh mắt của Thập Tam chứ, hắn chỉ cười cười mà nói.
Thập Tam còn chưa có lên tiếng thì một tiếng nói khác lại vang lên, tiếng nói vang lên từ một đội ngũ đang tiến tới:
- Bại tướng dưới tay, vẫn còn mặt mũi tranh đoạt lần này sao?
Tiếng nói cao ngạo tràn đầy vẻ khinh thường khiến người ta sinh ra chán ghét. Hoàng Minh thấy rõ Thiện Bảo khi nghe xong câu này liền run rẩy một chút, sắc mặt khó coi. Người tới có sáu người, đi đầu là một thanh niên tuổi chừng mười tám, anh tuấn cao ngạo, khuôn mặt đầy vẻ khinh thị. Hoàng Minh nhíu nhíu hai hàng lông mày, thế nhưng cũng không có nói gì. Với hắn đám thanh niên cao thủ này cũng chỉ là một đám hề nhảy nhót mà thôi. Nếu một trong tám tiểu đệ của hắn mà ở đây, không có nói khoác, nhất định không ai đánh lại bọn hắn. Hoàng Minh rất tin tưởng vào đám Chu Du, Đoàn Dự, Kiều Phong...
- Hừ, Lý Thất, ngươi đừng có quá kiêu ngạo!
Thiện Bảo lập tức hừ lạnh mà đáp.
- Ha ha ha, Bại tướng, ngươi cả đời này sẽ chỉ là bại tướng dưới tay ta mà thôi!
Lý Thất cười lớn, cũng không có cố kị chuyện gì, quay đầu rời đi, vô cùng bá đạo. Hoàng Minh nghe thấy cái tên Lý Thất thì đã hiểu chuyện. Thiện Bảo đích xác là lần trước tham gia đã thua dưới tay Lý Thất. Không phải là hắn không đánh lại Lý Thất, chỉ là Lý Thất có một con sủng vật cực kì khủng khiếp, đó chính là Lôi Long. Lôi Long chính là Thần Thú, không rõ Lý Thất này làn cách nào thu được một đầu Thần thú làm sủng vật. Thiện Bảo mạnh hơn Lý Thất rất nhiều, thế nhưng đứng trước một con thần thú, hắn làm sao có cửa để đánh lại. Càng như vậy, Lý Thất càng muốn đả kích Thiện Bảo nhiều hơn.
- Thiện Bảo huynh đệ, đừng có để tâm đến loại người đấy, chúng ta qua bên kia nói chuyện!
Thập Tam không có quá chú ý đến Lý Thất. Hắn kéo tay Thiện Bảo qua bên gốc một cây đại thụ tán gẫu. Hoàng Minh cũng không có để tâm. Dẫn Lan Hương đi tới một góc yên lặng nói chuyện.
- Ồ, Em có vật gì đeo ở cổ kia?
Sau khi ổn định, Hoàng Minh phát hiện Lan Hương có một chiếc vòng đeo ở trên cổ. Chiếc vòng cổ này có một mặt đá, nhìn qua có thể thấy nó khắc một con Phượng Hoàng màu lửa cực kì sống động. Nghe Hoàng Minh hỏi thì Lan Hương cũng trả lời:
- Đây là vòng cổ mà phụ mẫu em để lại cho hai huynh muội ở kiếp này. Của em là Phượng Hoàng, của huynh ấy là Thanh Long.
Hoàng Minh ồ một tiếng, gật đầu. Chiếc vòng này rất tinh xảo, lại có một đoàn khí vận màu vàng nhè nhẹ tỏa ra, hiển nhiên không phải phàm vật. Lan Hương vuốt nhẹ mặt đá có khắc hình Phượng Hoàng kia, trên mặt đầy nét nhớ nhung. Hoàng Minh ôm lấy nàng, nhẹ nhàng an ủi một hồi. Hắn không có biết là, hiện tại có đến hai ánh mắt đang hướng về phía hắn mà quan sát. Một người là Yên Hàn viện trưởng, khóe mắt nàng có chút chua xót, quay đầu rời đi. Ánh mắt còn lại là của một mĩ nữ tóc đỏ, nàng đang tựa người vào một gốc cây không xa, lặng lẽ quan sát hai người ôm ấp tình cảm, ánh mắt buồn bã.
Ngày hôm sau chính thức bắt đầu thi đấu, hôm nay bảy thế lực đã tụ tập đông đủ. Người chủ trì cho lần tranh đoạt danh ngạch lần này chính là người của Trần gia. Tàng Kiến Sơn Trang lần trước tranh đoạt dành được bốn vị trí trở thành đứng đầu nên lần này được mười hai danh ngạch đệ tử tham gia tranh đoạt. Tổng cộng lần này có bảy mươi hai thanh niên tham gia tranh đoạt danh ngạch. Hoàng Minh theo đoàn người, nhanh chóng hoàn thành ghi tên cùng nhỏ máu nhận chủ một khối số thứ tự. Vào ngày mai, số thứ tự này chính là sẽ phân chia cặp đấu của hắn.
Đêm xuống, bên trên núi có một gian phòng nhỏ bằng trúc. Một trung niên ngồi ở bàn dưới cười lớn mà nói:
- Phụ thân, hôm nay người đã thấy tiểu tử kia rồi đó, người thấy hắn thế nào?
Ở trên một lão già tóc bạc vuốt vuốt chòm râu bạc tráng của mình mà ngẫm nghĩ. Trong đầu nhớ lại hình ảnh một thanh niên anh tuấn tiêu sái, mắt phượng mày kiếm mà mỉm cười. Không sai, nhìn hắn mà lão có thể thấy rất nhiều nét của nữ nhi.
- Trước tiên quan sát một chút, cháu của ta thực lực cũng đừng quá tệ. Dòng chính của chúng ta cũng quá ít. Mong rằng tiểu tử này đừng để ta thất vọng!
Lão uống thêm một ngụm trà nữa, lại không nhịn được cười thêm. Bất giác nghĩ tới chuyện gì, quắc mắt nhìn xuống trung niên kia mà hỏi:
- Còn ngươi nữa, bao giờ mới cho ta một đứa cháu nội đây?
Trung niên bất giác miệng đắng lưỡi khô, không biết trả lời như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...