Tuyết Ưng lúc này động tác di chuyển rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã tới bên ngoài phòng. Khóe miệng đã treo một nụ cười đắc ý. Hắn vô cùng tin tưởng vào kế hoạch này của mình. Chính là bắt đầu từ việc chuẩn bị từ ba tháng trước, hắn đã liên hệ thành công với một thương hội nổi tiếng, bỏ ra cái giá rất lớn để mua lấy Mễ Lụy Hương. Mễ Lụy Hương này đích xác là một loại xuân dược cực kì bá đạo cùng quái dị. Mễ Lụy Hương được tạo thành bởi Tháp Tháp Mễ Lan thảo. Loại thảo dược này sinh trưởng ở nơi có nhiệt độ cao, vô cùng mong manh. Chỉ cần chạm nhẹ vào cánh của chúng thì lập tức sẽ tan thành một làn khói. Thế nên việc thu hoạch loại Tháp Tháo Mễ Lan thảo này vô cùng khó. Có thể mua được hoàn chỉnh loại xuân dược Mễ Lụy hương này, Tuyết Ưng đích xác bỏ ra cái giá rất đắt.
Thế nhưng khi nghĩ đến thân thể cùng địa vị của Yên Hàn, trong lòng hắn càng điên cuồng, cảm thấy cái giá này bỏ ra vô cùng chính xác. Khi bước chân còn cách của chính của gian phòng mười mét thì hắn bất giác cảm thấy có điều gì đó không ổn, hai mắt liên tục đảo quanh quan sát bốn phía, thế nhưng hoàn toàn là một bóng đêm không có bất cứ vấn đề gì kì lạ. Tuyết Ưng cảm giác hắn dường như quá thận trọng rồi, đang định bước tiếp thì bụp một tiếng, cả thân hình của Thiết Ưng cứ vậy mà bị bắn ra xa mười mét. Vi không hề có sự đề phòng, linh lực không hề được vận dụng, toàn thân hắn bị một đòn này thụ thương không nhẹ. Tuyết Ưng tu vi cũng đạt tới Nguyên Anh trung kì, ấy vậy mà ăn một đòn này hắn cảm giác như ngũ tạng đã bị chấn nát không ít, một ngụm máu từ miệng lập tức được phun ra. Khuôn mặt Tuyết Ưng chuyển sang tái mét.
- Ai?
Tuyết Ưng quát lên, nơi này trang viên khá rộng, mỗi người một gian phòng là cách nhau cũng xa. Vì có âm mưu từ trước nên Yên Hàn được Tuyết Ưng chiếu cố cho gian phòng này, hơn nữa cũng đã quá nửa đêm, mọi người đều ngủ say, tiếng quát của Tuyết Ưng cũng không làm cho người khác giật mình tỉnh dậy.
Hắn còn đang sợ hai nhìn bốn phía thì rầm một tiếng, từ phía sau có một cỗ lực lượng lớn đánh tới làm Tuyết Ưng toàn thân lại phun ra một ngụm máu nữa, toàn thân lại hướng về phía trước mà bay gần mười mét. Chỉ có thể dùng tử thảm thương cùng bất lực để nhận định Tuyết Ưng lúc này.
Hắn rõ ràng là không thấy bóng người nào, lại không thể cảm nhận được bất cứ lực lượng dao động nào. Thê nhưng chuyện đâu dừng ở đó. Nếu bên trong gian phòng, một trận chiến hừng hực đầy hương diễm nóng bỏng thì bên ngoài lại là một trận áp bức đau đớn từ một phía.
Thời gian một canh giờ cũng đã đi qua, bên trong phòng tiếng thút thít nhẹ nhàng vang lên. Yên Hàn lúc này đã vô cùng đau đớn, hai tay ôm lấy chăn màn quấn quanh người của mình. Hai mắt nàng lúc này đã rơi xuống hai dòng lệ, ánh mắt căm thù vô cùng nhìn về thân ảnh trước mặt.
- Viện Trưởng, ta...
Hoàng mạnh còn chưa nói được câu nào, một tiếng quát đã vang lên:
- Câm miệng, ngươi..ngươi...Ta đã nhìn nhầm ngươi!
Yên Hàn gào lên, khuôn mặt đã trắng bệch ra từ lúc nào!
Hoàng Minh rất bất đắc dĩ lắc đầu, không biết phải nói như thế nào. Hắn rõ ràng cũng là người bị hại, muốn cứu người ai dè lại bị trúng thưởng như vậy. Đối với Hoàng Minh thì đây cũng là lần đầu tiên suốt hai kiếp người của hắn, bị xảy ra chuyện này, chính hắn cũng mất đi sự quý giá của bản thân, nhất là lúc tâm trí lại không biết gì cả. Hoàng Minh bất giác cũng có một chút kỷ khuất, thế nhưng nhìn về Yên Hàn, hắn lại là áy náy cùng vô cùng xót xa.
- Yên Hàn, để ta nói, sự việc không như ngươi nghĩ đâu, ta không...
Hoàng Minh còn chưa có nói xong, một thanh chùy thủy đã đâm tới trước người hắn. Chỉ nghe phập một tiếng, thanh chùy thủ nhẹ nhàng đâm vào bụng của Hoàng Minh, máu tươi đã bắt đầu rỉ ra, thấm ra giường.
Yên Hàn không thể ngờ rằng Hoàng Minh lại không có tránh né, hoảng sợ mà buông tay, miệng lẩm bẩm nói:
- Tại sao.. Sao ngươi không tránh!
Hoàng Minh nhìn một chút thanh Chùy Thủ, lặng lẽ lắc đầu, nhìn vào mắt của Yên Hàn mà nói:
- Ta không phải là người như nàng nghĩ, thế nhưng ta vẫn là người có trách nhiệm...
Hoàng Minh mới nói đến đây, cửa phòng bất giác bị mở tung ra, một thân ảnh bay vào, rất nhanh ngã vật ra, toàn thân máu me be bét. Hoàng Minh cùng Yên Hàn đều kinh hãi. Rất nhanh Hoàng Minh phát hiện ra một bóng dáng xinh đẹp đang đứng ngoài cửa nháy nháy mắt với hắn.
- A Trang?
Hoàng Minh kinh ngạc một lúc, ánh mắt cũng rời khỏi nàng, hướng về thân hình đang đau đớn quằn quại trên mặt đất. Chỉ nhìn một cái có thể nhận ra đó chính là Tuyết Ưng, giáo viên đi theo khảo hạch tranh đoạt lần này. Yên Hàn cũng nhận ra ngay người kia, ánh mắt sợ hãi dần dần trở lại bình thường.
- Ta nhận tội a, cầu xin quỷ thần tha cho ta, ta xin nhận tội!
Tuyết Ưng vừa khóc ròng vừa kêu la thảm thiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...