Trong khi toàn trường còn đang kinh ngạc vì dị biến xảy ra trước mắt, thì tiếng hát của Hoàng Minh đã vang lên. Âm thanh điệu nhạc rõ ràng là không khác chút nào so với nữ thần Hương Hương của bọn hắn vừa hát. Có chăng khác ở đây chính là dùng một loại nhạc cụ kì lạ mà thôi. Tiếng hát của Hoàng Minh trầm ấm truyền cảm rất hài hòa.
- Cũng từng tóc mai như sương, cũng từng có ánh sáng người trở về.
Năm tháng dài đằng đẵng, sao có thể lãng phí thời gian.
Gạt đi lưu lạc, không còn thay đổi để trưởng thành.
Rực rỡ hoa đào lạnh, kiếp này càng thêm sôi sục.
Một đóa cũng để cho hai bóng lưng kết thành phu thê nơi biển nước.
Toàn trường lại rơi vào yên tĩnh lắng nghe. Lúc này bọn hắn lại có ý nghĩ thanh niên này có lẽ là do Trần gia sắp xếp song ca cùng Hương Hương cô nương. Bằng chứng là hắn xuất hiện thì không có một hộ về quân nào của Trần gia tiến tới ngăn cản cả. Hơn nữa lúc này Hoàng Minh lên tiếng hát, cùng Hương Hương cô nương vừa hát thì chính là một bài rồi. Lúc này Hương Hương đã đi sát tới tấm màn lụa, giờ đây nàng chỉ còn cách thanh niên kia một lớp lụa mỏng nữa thôi. Chỉ cần nàng đẩy khẽ một chút, nàng sẽ có thể vượt qua rào cản, tiến tới gần hơn với thân ảnh mà nàng mong nhớ bao năm tháng qua. Đến bây giờ nàng vẫn còn chưa thể tin vào sự thật trước mắt, thân hình nàng run rẩy, miệng khẽ lẩm bẩm theo từng câu hát. Một bài hát mà khi xưa, nàng cùng ý trung nhân của mình từng vô cùng yêu thích.
-Hai đời hai kiếp lạnh lẽo, chợt bừng tỉnh như mộng.
Năm tháng qua đi, hong khô nước mắt.
Nếu như trong hồi ức lần nữa không thể quen biết nhau.
Hãy để cho tình cảm rơi xuống cửu trần.
Mười dặm lạnh lẽo, bao giờ xuân thịnh.
Lại thấy dưới tàng cây một ngọn gió.
Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Đừng để cho ân oán, yêu hận làm lạnh lẽo sự thuần khiết của hoa.
Từng nốt nhạc như thấm vào trong tâm trí của mỗi người, đưa người ta rơi vào ý cảnh hữu tình. Trong tâm đều hình dung ra sự bi thống của một mối tình đẹp, một mối lương duyên.
Đến khi tiếng nhạc dừng lại, không gian vẫn yên lặng như thế. Hoàng Minh đứng dậy, thu đàn guitar vào ba lô, ánh mắt hướng về thân ảnh yêu kiều phía sau màn lụa trắng kia. Hắn có thể thấy được thân thể đang run lên của nàng, khuôn mặt đeo một tấm lụa mỏng che đi dung nhan kiều diễm, đôi mắt tràn ngập hơi nước, phía sau màn lụa kia càng khiến cho nó lấp lánh không thôi. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hoàng Minh nhẹ nhàng mà nói:
- Lan Hương, Là anh tới chậm rồi!
Nghe được câu nói này, thân ảnh Hương Hương lại run rẩy, lúc này nàng làm sao có thể giữ được bình tĩnh nữa, làm sao có thể trấn áp được nội tâm đang nổi lên sóng bão. Lại nghĩ tới bao nhiêu tủi nhục cùng mất mát đã trải qua, nàng thật sự không thể kìm lòng được. Cánh tay ngọc lập tức dứt khoát kéo tấm màn qua một bên, nhào tới ôm chặt lấy Hoàng Minh. Nước mắt như mưa không thể nào áp chế được nữa. Hoàng Minh cũng là không có nói thêm gì cả, chỉ ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng, không ngừng vỗ nhè nhẹ lên tấm lưng của nàng ý bảo không vấn đề gì nữa rồi, đã có hắn ở đây. Bây giờ không cần phải nói một lời nào, hai trái tim bắt đầu hòa vào chung nhịp đập.
Phía bên dưới hơn ngàn người đã bị một màn kia làm cho ngây ngốc, nhất là đám nam nhân, có người đã đứng bật dậy. Có cho bọn hắn cả trăm cái đầu cũng không bao giờ có thể nghĩ ra nữ thần trong tim bọn hắn lại chủ động nhào vào người một tên nam nhân khác mà khóc như vậy.
- Đây là sự thật sao? Con mịa nó, ai đó đánh chết ta đi!
- Nữ thần của ta, nữ thần trong mỗi giấc mơ hàng đêm của ta a...!
Tiếng lẩm bẩm cùng sợ hãi, kinh ngạc, muôn hình vạn trạng bắt đầu lâm râm rồi bộc phát.
- Tiểu tử, buông ngay Hương Hương cô nương ra!
Một vị công tử ca bất giác gầm lên, mặt mũi đỏ bừng, rõ ràng là vô cùng tức giận. Không chỉ có hắn, người ở đây ai mà không xem Hương Hương chính là nữ thần trong lòng bọn họ cơ chứ. Hương Hương từ trước tới nay luôn luôn là thánh nữ, là nữ thần cao cao tại thượng. Không một nam nhân nào có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chỉ cần một nụ cười của nàng cũng đủ để bất cứ nam nhân phải thổn thức bao đêm. Ấy vậy mà hôm nay thì sao? Vốn dĩ bọn hắn còn tưởng Hoàng Minh chỉ là người được sắp xếp song ca cùng Hương Hương cô nương mà thôi. Ấy vậy mà một màn ôm nhau kia, làm sao một đám lang sói ở bên dưới kia có thể chịu đựng được cơ chứ?
Tiếng quát tháo đã làm cả hai người giật mình vì hạnh phúc của sự tương phùng. Hoàng Minh cùng Lan Hương thật sự đã quên mất nơi đây là nơi nào.
- Được rồi, anh đưa e rời đi!
Lan Hương có chút chần chừ, nàng biết rõ Trần gia sẽ không để cho nàng đi dễ dàng như vậy. Thế nhưng trái tim nàng lúc này chỉ còn có Hoàng Minh thôi, rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý. Hoàng Minh dứt khoát kéo tay nàng muốn rời khỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...