Hệ Thống Game Tại Dị Giới
Thủy tinh cầu của Triệu Vân vỡ tan trước ánh mắt của đám người. Không gian yên lặng như tờ, ai cũng có cảm giác trái tim như bị bóp nghẹt. Kiều Phong chết lặng một hồi rồi ngồi bệt xuống, nước mắt hai hàng cứ vậy tuôn ra. Không chỉ có hắn, đám Trương Vô Kỵ, Lệnh Hồ Xung, Tiểu Ngư Nhi cũng không khác hơn là mấy. Trương Vô Kỵ ngồi thẫn thờ trên mặt đất, không ngừng tự trách bản thân. Nếu không phải lần này đi truy bắt Hỏa Kỳ Lân cho hắn, Triệu Vân cũng không bị ám toán để rồi mất mạng. Tiểu Ngư Nhi còn không ngừng lấy tay tự đấm vào ngực mình vang lên những tiếng bụp bụp. Dường như tự bản thân đau đớn có thể làm cho hắn cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Triệu Vân vì bọn hắn mà đi vào tử lộ. Nếu không phải một đòn bất ngờ kia đánh bay bọn hắn ra bên ngoài thì lúc này chỉ sợ cả bốn người bọn hắn cũng lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.
- Thất ca à! Ta làm sao có thể ăn nói với lão đại, làm sao có thế thể ăn nói với các vị huynh đệ khác cùng Càn thu tỉ tỉ đây!
Lệnh Hồ Xung quỳ trên mặt đất. Khuôn mặt ngẩng lên trời, vừa khóc vừa nói. Khung cảnh bi thương đầy đau đớn làm người ta phải rơi lệ. Ai nói nam nhân thì không được rơi lệ cơ chứ. Nam nhân có thể vì huynh đệ của mình mà từ bỏ tính mạng, vì huynh đệ của mình mà từ bỏ tất cả. Đây chính là nhiệt huyết, là thứ tình cảm thiêng liêng ẩn sâu trong lòng của mỗi nam tử.
- Đệ phải đi báo thù!
Lệnh Hồ Xung bất giác đứng bật dậy, sát khí toát ra bao trùm toàn bộ đại điện tính mệnh. Hắn lúc này hai mắt đã đỏ rực, cả thân người như một thanh bảo kiếm chưa rút khỏi vỏ. Thế nhưng sát ý đã tràn ra bên ngoài rồi.
- Không được, Bát đệ. Hiện tại chúng ta không thể lỗ mãng!
Trương Vô Kỵ rất nhanh cản trước mặt Lệnh Hồ Xung, trong tình cảnh như thế này, hắn phải là người đứng lên nắm giữ lại tình cảnh. Không thể để cho các huynh đệ khác đi vào chỗ nguy hiểm nữa.
- Ngũ ca, Thất ca chết rồi, là bị Ma tộc ám toán mà chết!
Lệnh Hồ Xung gào lên, khuôn mặt hắn co quắp lại, gương mặt vô cùng đáng sợ.
Bụp, một quyền đấm thằng vào mặt Lệnh Hồ Xung làm hắn bất ngờ ngã dúi dụi. Người ra tay chính là Kiều Phong. Kiều Phong mặc dù bi thương thế nhưng vẫn chưa mất đi lí trí. Một quyền này không có sử dụng linh lực, chỉ là dùng cơ nhục thân thể mà đánh. Thế nhưng Lệnh Hồ Xung trong lúc không phòng bị, ăn một đấm này cũng xây xẩm mặt mày. Kiều Phong lạnh lùng nhìn Lệnh Hồ Xung mà quát:
- Đệ muốn đi đâu, tìm ma tộc trả thù sao? Đệ có bản lĩnh ấy ư?
Lệnh Hồ Xung bị Kiều Phong đấm một quyền, ngã vật ra đất, khóe miệng rỉ máu. Hắn lảo đảo bò dậy, khó khăn mà nhìn về phía Kiều Phong, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng.
- Ta vừa mất một Bát đệ, không muốn mất thêm một đệ đệ nữa!
Trương Vô Kỵ cũng lắc đầu, buồn bã mà quay lưng rời đi.
Vũ tông chủ cùng hai mốt vị trưởng lão kia nhìn thấy một cảnh trước mắt cũng không kìm nén được mà than thở. Vũ tông chủ thì càng là bi thống. Triệu Vân chính là do lão mang về. Một đường thẳng tiến, tư chất cực cao vốn đã trở thành nhân tuyển đứng đầu trong vị trí đệ tử chân truyền của lão. Lại thu phục được Chu tước thần thú, đích xác là một vị tông chủ mạnh mẽ trong tương lai của Tinh thú môn. Vậy mà...
Vũ tông chủ lắc đầu, khuôn mặt buồn bã thở dài mà lẩm bẩm:
- Thiên tài bạc mệnh a...
Có nói bi thương thì sẽ có nơi vui vẻ. Tại một nơi sâu thẳm trong Hồn điện. Gia cát gia tộc chính là một trong ba đại gia tộc lớn của Hồn Điện. Gia cát gia tộc đứng ở vị trí thứ hai. Nếu Bất Tử gia tộc có Thiếu chủ Bất Tử Thành thì Gia cát gia tộc cũng có một vị thiên tài gọi là Gia Cát Lượng. Gia Cát Lượng năm nay chỉ mười tám tuổi, tu vi Nguyên Anh sơ kì. Mặc dù tu vi không cao, thế nhưng nếu hỏi bất kì ai tại Hồn Điện, Gia cát gia tộc, thanh niên nào là số một. Người ta nhất định khẳng định chắc chắn chỉ có một người:
- Gia Cát Lượng!
Tại Gia cát gia tộc, một khuôn viên nhỏ trồng đầy hoa. Ánh sáng mặt trời chiếu xuống làm không gian trở nên ấm áp và đầy sức sống. Một thanh niên mặc trên người một bạch sắc trường bào đang cúi người ngửi mùi thơm của một bông hoa mới nở. Tay phải thanh niên này không ngừng phe phẩy một chiếc quạt lông. Chiếc quạt lông này toàn bộ được làm bằng một loại lông của yêu thú, có màu trắng vô cùng xinh đẹp. Thanh niên vừa phe phẩy quạt vừa nhắm mắt thưởng thức hương thơm của đóa hoa. Phía sau lưng hắn có một thanh niên khác chừng mười sáu tuổi. Thanh niên này toàn thân mặc một bộ y phục màu tím. Mái tóc đen thi thoảng lại lập lòe ánh lôi điện kì lạ. Nếu Hoàng Minh hay Triệu Vân nhìn thấy hắn nhất định sẽ nhận ra thanh niên này. Thanh niên này chính hai người bọn hắn tìm kiếm lâu nay. Hoàng tử của Vân Nam quốc khi xưa, Càn Thiên Biên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...