Lôi Ân lúc này cũng đã yên tĩnh ngồi yên ổn lại. Hắc Lỗ cũng đã ngồi xuống, ba người đối diện nhau bắt đầu nói chuyện nghiêm túc. Hoàng Minh cũng không muốn giấu giếm, muốn người ta giúp đỡ thì phải thật lòng mà nói. Lôi Ân cùng Hắc Lỗ sau khi nghe xong trận chiến của Hoàng Minh cùng Thánh Ma liền sợ hãi không thôi. Bọn hắn không ngờ Hoàng Minh lại có thể gặp một sự kiện điên cuồng như vậy. Bọn hắn cũng không tin Hoàng Minh dựng chuyện bịa đặt, dù sao Hoàng Minh kể lại vô cùng chi tiết cũng như đầy tính chân thực. Cả hai nghe xong mà ngẩn ra mất mấy phút, chậm rãi tiêu hóa thông tin mà bọn hắn vừa nghe được. Hoàng Minh cũng không vội vàng, chậm rãi chờ đợi hai tên này tiêu hóa tin tức mà hắn vừa kể. Dù sao hai tên này cũng là những người biết về quê hương của hắn, Hoàng Minh thật sự mong chờ.
Một lát sau, Lôi Ân mới thều thào mà nói:
- Hoàng Minh, ngươi. Ây za, ngươi bây giờ rốt cuộc là tu vi thế nào rồi?
Hắc Lỗ lúc bày cũng đã ổn định lại, ánh mắt hướng về Hoàng Minh lại có một chút sùng bái. Thú nhân tộc bọn hắn có một tập tính chính là sùng bái cường giả. Thấy được Hoàng Minh, tuổi tác không kém hắn là mấy. Hắc Lỗ hắn bất giác có cảm giác sùng bái từ tận đáy lòng.
- Nguyên Anh đại viên mãn!
Hoàng Minh đáp lời khiến cho Lôi Ân bất giác đờ đẫn lần hai. Mặc dù đã đoán ra Hoàng Minh rất mạnh thế nhưng cả hai vẫn bị tin tức này chấn nhiếp. Lôi Ân bất giác có cảm giác muốn thổ huyết. Mịa nó, vậy mà lão tử lần này đi đến đây lại có cảm giác ưu việt. Mười sáu tuổi nguyên anh sơ kì, thiên tài của Địa tinh tộc. Đúng là cứt chó cũng không phải mà, xem người ta kìa, mười năm tuổi nguyên anh đại viên mãn, đây là chênh lệch bực nào chứ, khốn kiếp.
Lôi Ân chỉ có thể chửi bản thân mình quá vô dụng mà thôi. Kì thực Lôi Ân mười sáu tuổi nguyên anh sơ kì, tại Vĩnh Tiên đại lục đã có thể gọi là thiên tài rồi. Thế nhưng lúc này đối diện với con hàng Hoàng Minh biến thái thì đúng là không cùng một cấp bậc. Hoàng Minh chính là một chân đã bước qua Hóa thần cảnh giới.
- Hoàng Minh, ta rất ít khi phục ai, lần này ta phục ngươi!
Hắc Lỗ bất giác cất giọng ồm ồm của hắn, hai mắt tỏa sáng sự sùng bái. Hoàng Minh cũng cười cười mà gật đầu, ánh mắt lại nhìn về Lôi Ân. Dù sao Lôi Ân mới chính là người Hoàng Minh chờ đợi. Hắc Lỗ là người đơn giản, có lẽ thông tin hắn nắm bắt không nhiều chút nào cả. Lôi Ân lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, nhìn Hoàng Minh mà nói:
- Hoàng Minh, ngươi không coi chúng ta là người ngoài. Chúng ta vừa gặp đã thân, mặc dù thời gian chưa đến một ngày, thế nhưng đích xác chính là loại người tín nhiệm. Trước tiên bọn ta cũng muốn giới thiệu một chút.
Lôi Ân nói đến đây liền cười cười, quay sang Hắc Lỗ nói:
- Hắn tên đầy đủ là Hắc Lỗ Bát Lã Sâm. Là thái tử của Thú nhân tộc.
Hoàng Minh kinh hãi, Thái tử Thú Nhân tộc sao? Thú nhân tộc, thảo nào. Hoàng Minh nhìn vóc dáng của Hắc Lỗ liền gật đầu. Quả thực là to lớn khủng bố đến ghê người. Mà bốn tên đi theo hắn đích xác cũng không kém là mấy, có lẽ là tộc nhân đi theo Hắc Lỗ. Hắc Lỗ nhìn Hoàng Minh cười mà gật đầu, rất vui vẻ.
Lôi Ân sau khi giới thiệu về Hắc Lỗ xong thì lại tiếp tục chỉ vào bản thân hắn mà nói:
- Ta là Lôi Ân Lôi Tư Tinh. Thái tử của Địa tinh tộc tộc nhân.
Lại là một thái tử nữa sao? Hoàng Minh có chút khó tin rồi. Địa tinh tộc, thảo nào hình dáng hắn lại có chút bé nhỏ hơn người thường, lại có một đôi tai dài và nhọn như thế. Thật không ngờ hai tên ngáo đá nghiện rượu này lại là hai thái tử của hai chủng tộc mạnh mẽ. Mà khoan đã, nhìn tình cảm của hai tên này, rõ ràng là vô cùng thân thiết, thậm chí là lớn lên cùng nhau. Hoàng Minh nghi hoặc mà sờ sờ mũi. Lôi Ân như đoán được ý nghĩ của Hoàng Minh, hắn cười xòa một tiếng, rời khỏi chỗ ngồi, nhảy lên vai của Hắc Lỗ mà nói:
- Chúng ta đích xác là huynh đệ lớn lên cùng nhau, ngươi không đoán sai đâu. Vì sao lại như vậy thì chính là bắt đầu từ tám trăm năm trước, sau đại chiến cùng ma tộc, Thú nhân tộc cùng Địa tinh tộc đều tổn thất vô cùng lớn. Cả hai tộc trưởng của chủng tộc chúng ta bắt tay mở ra một không gian chi môn kín, sinh sống tách biệt với thế giới bên ngoài. Hiện tại cũng đã tám trăm năm qua đi rồi. Hai chủng tộc chúng ta đã sinh sống vô cùng hòa thuận. Ta cùng Hắc Lỗ chính là hai thái tử đời này, thế nên sinh ra đã cùng nhau chơi đùa rồi.
Hoàng Minh ồ lên, cũng đã hình dung ra được. Không ngờ trận chiến cùng ma tộc ngàn năm về trước lại tổn thất mạnh mẽ như thế, thậm chí là hai chủng tộc lớn mạnh lại phải rời đi đến Vĩnh Tiên đại lục này.
- Tốt rồi, chúng ta gặp nhau đích xác chính là hữu duyên đấy. Hoàng Minh, từ tận đáy lòng, ta thật sự khâm phục ngươi!
Lôi Ân cũng đã trở về ghế ngồi, cất tiếng mà nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...