Lúc bấy giờ, phía bên kia chiến đấu đã vô cùng ác liệt. Mặc dù đám thanh niên kia đều là cao thủ kim đan kì, thế nhưng kinh nghiệm chiến đấu không nhiều, một thân tu vi chỉ sợ là do gia tộc bồi dưỡng đan dược mà thành, hiển nhiên lực chiến đấu không cao. Hơn nữa bọn hắn đối đầu chính là Ám Ảnh Lang tộc quần thì lại càng đáng sợ. Ám Ảnh lang cho dù chỉ là luyện thể kì bình thường,thế nhưng lực lượng cùng thân thể lại vô cùng khủng bố, quan trọng nhất là số lượng Ám Ảnh lang đúng lag quá khốn nạn rồi. Tuyến phòng thủ của hơn trăm người rất nhanh bị phá vỡ, ám ảnh lang ầm ầm lao vào, chiến đấu thảm liệt diễn ra. Tiếng gầm gừ của Ám Ảnh lang, tiếng la hét thất thanh của đám người, tiếng phẫn nộ cùng bi ai đan xen tạo thành một khung cảnh hỗn loạn chết chóc. Ám ảnh lang nhiều lắm, cho dù chết đi bao nhiêu thì ngay lập tức lại có bấy nhiêu con ám ảnh lang tiếp tục bù vào lao tới. Mùi máu tanh nồng khiến người ta có cảm giác buồn nôn rồi. Hắc Lỗ ngự không ở phía trên, tay nắm chắc thanh trường côn có chút kích động, thân thể như đang kiềm chế. Thấy như vậy, Lôi Ân cười cười mà hỏi:
- Hắc Lỗ, mới vậy mà đã không chịu nổi sao?
Hắc Lỗ hai mắt trừng to, ánh mắt đều đỏ lên rồi, ồm ồm giọng mà nói:
- Ta thật khó chịu, Lôi Ân a, ngươi ở đây, ta muốn xuống đánh một trận.
Chỉ nói đến đây, Hắc Lỗ lập tức phóng xuống, thân thể trong lúc phóng xuống đã lập tức biến đổi, lớp khải giáp bằng đất đã xuất hiện, thân thể như to hơn nhiều. Hắc Lỗ không khác gì một chiến tướng điên cuồng lao xuống thỏa mãn dục vọng chiến đấu của hắn. Lôi Ân lắc đầu, cười khổ:
- Tên to xác này, ai za, làm cho Hoàng Huynh đệ chê cười rồi!
Hoàng Minh cũng chỉ cười cười. Hắn chính là không quan tâm đám người kia, với hắn chính là một điểm quan hệ cũng không có. Hắc Lỗ cùng Lôi Ân thì lại khác, hắn có chút hảo cảm với hai tên quái thai nghiện rượu này.
Hắc Lỗ lúc này như hổ lạc vào bầy dê, diên cuồng huy động trường côn mà đánh đập. Mỗi một đập của hắn chính là một con Ám ảnh lang bỏ mạng. Chính là trong một không gian khủng bố này, một côn cũng có thể đập chết mấy con rồi. Phía bên trong được bao bọc bơi những bức tường chắc chắn, mười hai người phía bên trong đều yên lặng lắng nghe động tĩnh chiến đấu bên ngoài. Diệp Bích có chút cảm khó thở. Nàng chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể thấy bên ngoài tình cảnh đang rất thảm thiết, bọn nàng ở trong này được bảo vệ an toàn, thế nhưng lại có chút thương cảm với đám người ngoài kia.
- Thế giới này, đúng là chỉ có thực lực mới có thể bảo vệ bản thân cùng người của mình!
Diệp Tân có chút khó khăn nói. Hiển nhiên hắn lúc này cũng chính là thương hại đám người ở bên ngoài kia.
- Ồ, Hai người kia cũng có chút bản lĩnh đấy!
Lôi Ân nhếch mép cười cười tán thưởng. Hoàng Minh thấy vậy liền hướng ánh mắt nhìn về bên kia. Phía trước đoàn đội trăm người kia có hai thân ảnh đang tung hoành trong đàn Ám Ảnh lang. Một là thanh niên có mái tóc màu tím đang cầm một thanh trường kiếm. Lôi điện từ trường kiếm của hắn tỏa ra vô cùng mạnh mẽ, mỗi kiếm đi qua có không ít ám ảnh lang bị đốt cháy mà chết. Thân ảnh còn lại chính là thiếu nữ có mái tóc này đỏ rực cầm tròn tay một cái cần câu màu xanh lá. Thiếu nữ này huy động cần câu vô cùng quỷ dị. Không rõ cần câu này cần và dây được làm bằng chất liệu gì, thế nhưng độ bền và chắc thì có thể khiến người ta líu lưỡi. Chính là thiếu nữ này lại đang dùng một con Ám ảnh lang móc ở đầu dây liên tục huy động bao quang không gian tám mét. Dây của cần câu quấn quanh theo hình tròn, cực kì mạnh mẽ mà lại ưu nhã. Bán kính tám mét không có một con ám ảnh lang nào có thể bay vào được.
- Khá lắm!
Hoàng Minh nhìn thấy cũng không thể nhịn được mà thầm khen một câu. Chính là lúc này hắn đột nhiên phát hiện ra có hai khí tức mạnh mẽ xuất hiện. Chi nha! Chỉ thấy hai tia sáng màu đỏ lập tức bắn về phía hai người là thanh niên tóc tím cùng thiếu nữ tóc đỏ kia. Cả hai đều đang vô cùng tập trung chém giết, không thể nào nhận biết được sát chiêu kia đang đánh tới. Tốc độ của hai tia sáng đỏ kia lại nhanh vô cùng. Chỉ thấy bịch một tiếng, cả hai người liền bị đánh cho ngã xuống đất, hiển nhiên một đòn kia rất mạnh.
- Không tốt!
Hoàng Minh ánh mắt rơi xuống phía dưới có chút kinh hãi. Đám ám ảnh lang làm sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ, lập tức nhảy lên lao vào ý định cắn xé, khí tức máu tanh nồng đậm.
Phía bên ngoài thạch bích, Ải Tác Tư đang cùng chín vị giáo viên chậm rãi nói chuyện nhàn nhã.
- Ồ, đã qua nửa canh giờ rồi, chỉ còn nửa canh giờ nữa mà thôi!
Một vị trung niên giáo viên lên tiếng.
- Áo Li này, lần này xuất hiện một thiên tài có thể là thổ nguyên tố linh lực thuần túy đấy, ngươi có muốn thu nhận hắn vi học sinh không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...