Hoàng Minh đi từ thôn nhỏ trong dãy núi đã tiến về Bá Ngã thành. Lập tức một đường tiến về An Đàn thương hội. Diệp Bân thấy hắn đã trở về thì thở ra một hơi, vẻ mặt lo lắng đã biến mất. Ngay lập tức tiến ra đón Hoàng Minh, mở miệng nói:
- Hoàng Minh à, đúng là làm ta lo muốn chết mà, mau vào sảnh chính, mọi người đều đang đợi!
Hoàng Minh cười cười, cũng không nói gì, cùng Diệp Bân tiến vào sảnh phòng chính. Tại sảnh chính của An Đàn thương hội lúc này chính là có một đám người tụ tập. Phải có đến gần ba mươi người. Phần lớn đều là các trường lão cùng mấy thanh niên. Ngày mai chính là ngày rời đi Bá ngã thành. Tiến tới Lục Sa thành để tiến hành khảo nghiệm gia nhập Kiếm Thánh học viện. Tối hôm nay An Đàn thương hội chính là tụ tập bàn luận một chút, cũng chính là chợ đợi một thanh niên trong lời tộc trưởng Diệp Ánh Tư nói.
- Phụ thân, Hoàng Minh về rồi!
Diệp Bân chính là kích động lên tiếng nói. Âm thanh của hắn vang lên làm cho một đám người đang bàn luận bỗng chốc yên tĩnh lại, ánh mắt toàn bộ đều hướng ra phía cửa. Ngoài cửa vào là hai thân ảnh, chính là Diệp Bân cùng Hoàng Minh. Hoàng Minh trong bộ y phục màu Lam, tóc bay tùy ý, vô cùng tiêu sái mà tiến vào. Phía sau hắn chính là Diệp Bân. Bên trong sảnh đường lập tức các trường lão triển khai thăm dò, có một vài thần thức triển khai tiến đến Hoàng Minh. Chính là chỉ thấy Hoàng Minh hừ một tiếng, lập tức đám thần thức này đứt gãy, một đám trưởng lão kinh hãi khiếp vía. Thanh niên này quá khủng bố rồi. Tu vi đã tới bậc nào, lại có thể chỉ hừ một tiếng mà đánh gãy hết thần thức thăm dò của đám trưởng lão. Sắc mặt ai cũng có chút vui mừng. Hoàng Minh tiến vào, thi lễ với Diệp Ánh Tư một cái, sau đó đi tới một cái ghế trống ngồi xuống. Toàn bộ hành động của hắn đều vô cùng tự nhiên, vẻ mặt lúc nào cũng có tia cười mỉm, nhàn nhã khiến cho người ta sinh ra cảm giác khó tả. Diệp Ánh Tư thấy Hoàng Minh đã tiến vào chỗ ngồi, liền lập tức nói:
- Chư vị trưởng lão, Hoàng Minh chính là thanh niên cao thủ hàng thật giá thật. Hiện tại có hắn tham gia khảo hạch lần này. Nhất định có thể giúp An Đàn thương hội ta có một chỗ đứng cao nhất trong kì khảo hạch này.
Lập tức các vị trưởng lão đều gật đầu đồng ý. Bọn hắn ở An Đàn thương hội, trưởng lão thực lực mạnh nhất cũng chỉ là Nguyên Anh hậu kì mà thôi. Mà chính là vị trưởng lão Nguyên Anh hậu kì này cũng không thể nhìn thấu tu vi của Hoàng Minh. Điều này làm cho lão vô cùng chấn động. Một vị trưởng lão ngồi hàng thứ tư lập tức đứng lên vui vẻ nói:
- Lần này cũng mong Hoàng Minh công tử chiếu cố một chút đám hài tử của chúng ta!
Vị trưởng lão này nói xong, liền đưa ánh mắt hướng về bốn người thanh niên phía sau. Phía sau chính là bốn thanh niên, hai nam hai nữ. Trông đó Hoàng Minh nhận ra một người, chính là Diệp Bích.
- Đúng vậy a, tất cả nhờ vào Hoàng Minh công tử chiếu cô bọn hắn một chút!
Ngay sau đó một tên trưởng lão ngồi bàn thứ năm cũng cung kính cúi đầu hành lễ với Hoàng Minh. Hoàng Minh thấy vậy liền gật đầu, cũng lên tiếng nói:
- Ta sẽ cố!
Hắn chỉ nói ba chữ, sau đó ngồi yên lắng nghe An Đàn thương hội bàn bạc một chút, rất nhanh buổi tụ họp này đã kết thúc. Hoàng Minh nhanh chóng tiến về gian phòng của hắn. Lúc này mới thở dài một hơi. Hoàng Minh cởi y phục, nằm lên giường, trong lòng có chút nhớ nhung, khóe miệng khẽ lẩm nhẩm:
- Điêu Thuyền, Linh San, các nàng có khỏe không?
Ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống không gian mặt biển. Tại nơi biển nước mênh mông này, không ngờ lại có một đạo pháp bảo phi hành đang gia tốc cực nhanh. Pháp bảo phi hành này hình dạng của một con Hắc báo. Con hắc báo này di chuyển cực nhanh, không gian chấn động không thôi. Bên trong không ngờ lại có rất nhiều người. Tại một cái bàn nhỏ, một tráng hán đang ngồi uống rượu, khuôn mặt vuông góc lộ ra một tia mong chờ, lẩm bẩm:
- Phụ thân, thật lâu không gặp ngươi rồi, nhi tử rất nhớ ngươi!
Tráng hán lẩm nhẩm trong miệng, lại uống thêm một bát rượu nữa. Tiếng bước chân tiến lại, một trung niên mặc áo bào tro cúi đầu hành lễ, sau đó nói:
- Đại nhân, Kim trúc sinh mệnh đã bắt đầu tiến vào Tử Quang, công tác chuẩn bị đã xong!
Tráng hán kia gật đầu, lên tiền nói:
- Phải cẩn thận, không được lơ là cảnh giác, Tử Quang địa phương khá nguy hiểm!
- Vâng!
Trung niên áo bào tro kia vâng lệnh, cúi đầu rồi từ từ xoay người rời đi. Kim trúc sinh mệnh này lập tức tăng tốc, tiến vào một đoàn biển kì lạ. Khi kim trúc sinh mệnh này vọt qua, không ngờ bay qua một hòn đảo nhỏ. Phía trên đảo nhỏ này có một thân ảnh đang nằm dài trên bãi cát. Bộ quần áo trắng được bao bọc bởi một lớp ánh sáng màu xanh nhàn nhạt, không có hạt cát nào bám được vào y phục cả.
- Haiz, lại có một cái nữa bay qua, tốc độ quá nhanh, ta không thể nào kịp hô một tiếng!
Thanh niên này cười khổ, thở ra một hơi có chút bất lực. Ngay sau đó, sóng nước đánh vào, dưới nước bất chợt xuất hiện một thân ảnh mĩ lệ, thanh niên kia liền ngồi dậy, cười mà nói:
- Ly Na, nàng rốt cục cũng tới!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...