Trung niên lực lưỡng kia hai mắt sáng rực, hai tay muốn đón lấy đám linh thạch kia thì một bàn tay nhỏ nhắn đẩy tay hắn ra, giọng của Diệp Bích vang lên:
- Hừ, một con yêu thú cấp ba mà lại có giá tới ba trăm hạ phẩm linh thạch, ngươi đây là há miệng hơi lớn rồi!
Trung niên kia có chút sững sờ. Đúng là giá tiền này hắn đã phóng đại. Thế nhưng thì sao chứ, rao giá trên trời, đó chính là quyền lợi của người bán mà. Thế nhưng hắn lại không dám nói gì, An Đàn thương hội thế lực là rất lớn, không phải một tên tán tu như hắn có thể trêu trọc. Vì thế đành cười giả lả mà nói:
- Ha ha, không phải, không phải, đây là....
Hoàng Minh lập tức giơ tay nói:
- Không cần, Diệp ca, ta mượn ngươi ba trăm hạ phẩm linh thạch này. Yêu thú này ta muốn, không cần trả giá!
Hoàng Minh nói xong, đi tới bên cái lồng sắt kia, nhanh chóng mở ra. Con ếch bên trong không hề có chút ngần ngại nào, một nhảy đã lao vào người Hoàng Minh. Nhanh chóng đứng trên vai hắn, vui vẻ liếm mặt hắn một cái, sau đó kêu lên mấy tiếng sung sướng.
Một màn này làm cho ba người đều giật mình. Thật khó có thể tin được, cả ba đều có cảm giác không chân thực chút nào. Diệp Bân lên tiếng hỏi:
- Hoàng đệ, ngươi và nó đã quen biết trước rồi sao?
Diệp Bích cùng trung niên kia cũng vô cùng bất ngờ. Nhất là trung niên kia. Khi hắn thấy con yêu thú quái lạ này. Cũng mất khá nhiều công sức mới bắt được nó. Con yêu thú chết bằm này vô cùng ương ạnh, đã dọa biết bao khách hàng bỏ đi rồi. Thế nhưng hắn vẫn để ở đây, coi như là trưng bày đi, dẫu sao nó cũng hiếm lạ. Thế nhưng hôm nay hắn có cảm giác như thanh niên kia cùng con yêu thú này dường như là người quen vậy, cả hai vô cùng tự nhiên, không hề có chút gượng ép nào. Hoàng Minh nghe Diệp Bân hỏi, hắn chỉ lắc đầu. Chẳng nhẽ kể cho hắn là Hoàng Minh triệu hồi con ếch này ra sao? Nói ra ai tin, mà làm sao nói ra được.
Buổi tối hôm nay, Hoàng Minh đã vào ở trong An Đàn Thương hội trụ sở. Phụ Thân Diệp Bân chính là gia chủ Diệp Ánh Tư tự thân mở tiệc chiêu đãi Hoàng Minh. Buổi chiều hôm nay nghe được Diệp Bân kể lại sự tình, Diệp Ánh Tư hai mắt sáng rực, vô cùng vui sướng vỗ vai Diệp Bân ba cái nói ba từ tốt. Diệp Bân không hiểu phụ thân hắn là có ý gì.
Bữa cơm nhanh chóng diễn ra vô cùng ấm áp. Gia chủ Diệp Ánh Tư, phu nhân của lão và hai huynh đệ Diệp Bân, Diệp Bích tiếp đãi Hoàng Minh vô cùng nồng nhiệt. Hoàng Minh cũng không tỏ ra cao ngạo, vô cùng vui vẻ nói chuyện.
- Hoàng Minh à, ngươi đến An Đàn gia tộc ta quả là đúng lúc, đúng là ông trời giúp An Đàn thương hội chúng ta!
Diệp Ánh Tư lên tiếng than thở cùng vui vẻ. Hoàng Minh có chút chưa hiểu. Diệp Ánh Tư cũng không có để hắn phải khó hiểu, liền nói:
- Lần này An Đàn gia tộc chúng ta có một sự việc quan trọng, đúng là cần có tiểu chất giúp đỡ!
Ồ, Hoàng Minh kinh ngạc, chuyện gì mà cần có hắn giúp đỡ đây.
- Bá Phụ cứ nói, nếu ta giúp được sẽ không có từ chối đâu!
Hoàng Minh lên tiếng. Hai mắt tập trung nhìn về Diệp Ánh Tư. Ba người Khuynh Án phu nhân, Diệp Bân Diệp Bích đều yên lặng, để cho Diệp Ánh Tư lên tiếng. Diệp Ánh tư thở dài một câu, lên tiếng trình bày:
- An Đàn thương hội chúng ta năm nay có năm danh ngạch được thi tuyển vào Kiếm Thánh học viện. Thế nhưng An Đàn Thương hội lần này chúng ta một đám đệ tử vô cùng yếu. Một đám đệ tử từ mười sáu trở xuống đều là một đám không được. Mà khi đó hai thương hội khác lại có một lượng đệ tử tu vi khá tốt. Nếu lần này tham gia thi tuyển Kiếm Thánh học viện mà không trúng tuyển thì An Đàn thương hội sĩ khí sẽ vô cùng xuống dốc. Nhất định sẽ bị chèn ép không ngóc đầu lên được. Thế nên Hoàng Minh tiểu chất. Ta là muốn nhờ ngươi lần này tham gia giúp An Đàn thương hội chúng ta!
Hoàng Minh nghe xong Diệp Ánh Tư trình bày thì đã hiểu ra. Với tu vi thực lực của Hoàng Minh hiện tại, đã không còn thuộc vào phạm vi thanh niên cường giả nữa rồi. Quan trọng hơn, năm nay hắn mới mười năm tuổi. Hoàng Minh tham gia thi tuyển. Đích xác là một trăm phần trăm trúng tuyển rồi. Hoàng Minh còn đang lưỡng lự thì bên tai đã vang lên thông báo của hệ thống:
- Phát động nhiệm vụ ẩn thành công.
Nhiệm vụ Kiếm Trong Kiếm.
Gia nhập Kiếm Thánh học viện, thu về thần kiếm kusanagi. Thần kiếm kusanagi bị phong ấn tại Kiếm Thánh học viện đã sáu trăm năm.
Thành công.
- Kích hoạt phá vỡ phong ấn kusanagi!
- Kích hoạt song kiếm ẩn tàng!
Thất bại.
- Đẳng cấp giảm xuống một đại cấp bậc!
Hoàng Minh nghe được thông báo mà nhức cả trứng. Dạo này thế quái nào mà hệ thống cứ nhằm vào tu vi của hắn mà đánh xuống không biết. Hở ra là giảm xuống đẳng cấp. Hoàng Minh thở ra một hơi, trước vẻ mặt mong chờ của cả nhà Diệp Ánh Tư, Khuynh Án Phu nhân cùng hai huynh muội Diệp Bân Diệp Bích, Hoàng Minh gật đầu nói:
- Có thể!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...