Thanh niên kia ngồi trên lưng chiến mã, khóe miệng vẫn còn nụ cười tà dị. Nếu để ý có thể thấy mắt phải của hắn lúc này rất kì quái. Một con mắt màu tím, hơn nữa lại có nhiều đường vân chia ra đều đặn, một con mắt phải kì dị.
- Haiz, uy lực rõ ràng khủng bố, chỉ tiếc thời gian quay vòng quá lâu!
Thanh niên thở ra một hơi, không nhịn được làu bàu một câu. Ánh mắt hướng về quả cầu đất khủng bố trên trời mà hắn vừa tạo ra, chỉ gật đầu tỏ vẻ hài lòng một chút sau đó quát lên một câu:
- Bạo!
Uỳnh.... Một vụ nổ khủng bố bên trên không trung. Quả cầu được tạo nên bằng vô số khối đất kia trực tiếp bạo nổ. Mấy trăm tính mạng cũng theo đó mà toàn bộ bị diệt. Thiên địa rung chuyển, toàn bộ đất cát từ trên trời chậm rãi rơi xuống, một vùng không gian bị bụi đất bám lên, hoàn toàn bao phủ. Hai huynh muội Diệp Bân Diệp Bích cùng ba trăm hộ vệ của An Đàn thương hội trực tiếp bị chấn nhiếp, hai mắt dại ra, kinh sợ cùng cực.
Mạnh, quá mạnh!
Ác, quá ác!
Khủng bố, quá khủng bố!
Đây là toàn bộ những gì mọi người tại hiện trường nghĩ tới. Ánh mắt nhìn về vị thanh niên kia đều là sợ hãi cùng cực. Còn sợ hãi hơn cả khi gặp sáu trăm kẻ thù khi nãy. Cũng phải thôi, sáu trăm kẻ kia bọn hắn còn có thể liều mạng chém giết vài người, còn đối đầu với thanh niên kia. Ta nói này, các ngươi không thấy hắn một chiêu diệt cả mấy trăm nhân mạng không nháy mắt một cái hay sao?
Diệp Bân vừa run rẩy sợ hãi, vừa lo lắng không biết nói gì bây giờ. Hắn chưa từng gặp một người thanh niên nào kinh khủng như vậy. Dù cho mười người đứng đầu của đại lục chỉ sợ cũng tới mức này mà thôi. Nhìn thấy thanh niên kia thúc Chiến Mã đi tới, toàn bộ người của An Đàn thương hội đều sợ hãi rụt người run rẩy. Diệp Bích nấp phía sau lưng ca ca Diệp Bân không dám thò đầu ra. Diệp Bân lúc này mồ hôi đã chảy xuống nhễ nhại, run run giọng mà nói:
- Tiền bối!
Diệp Bân cúi đầu, hai tay chắp lại kính cẩn hành lễ. Hắn cúi đầu rất thấp, chỉ sợ không đủ thấp, trêu chọc vị đại nhân vật này làm người ta tức giận. Một cái phẩy tay giết toàn bộ thì xong đời. Thanh niên kia nghe Diệp Bân gọi hắn là tiền bối thì ngạc nhiên, khuôn mặt có chút cứng ngắc lại. Diệp Bân thấy thế thì kinh hãi, sợ mình đã làm sai chuyện gì, ngay lập tức quỳ xuống dập đầu. Đại thiếu gia của An Đàn thương hội thì sao chứ, hắn biết lúc này chính là cái danh tiếng của hắn có cái rắm dùng. Diệp Bân không ngần ngại dập đầu, chỉ mong vị đại nhân vật này tha cho một đám người bọn hắn.
Thanh niên kia nhìn Diệp Bân dập đầu mấy cái, chợt cười khổ. Có lẽ khi nãy một đòn của hắn khiến đám người này sợ hãi, quá mức máu tanh rồi.
- Không cần hành lễ như vậy, các ngươi là đi đâu, có đến thành trấn nào không?
Thanh niên kia lên tiếng hỏi, sau đó nhảy xuống khỏi lưng chiến mã đi tới đỡ lấy Diệp Bân đứng dậy. Hành động này khiến cả đám đều kinh ngạc. Không thể ngờ người này lại có hành động nhẹ nhàng như thế.
Diệp Bân được người ta đỡ dậy, cũng không dám không theo. Nghe hỏi cũng không giấu giếm mà trả lời:
- Vãn bối là tộc nhân của An Đàn Thương hội. Lần này mang theo hàng hóa của thương hội vận chuyển về Bá Ngã Thành.
Thanh niên ồ một tiếng, sau đó gật đầu nói.
- Tốt rồi, vậy ta đi cùng các ngươi, ta đang muốn tới một tòa thành thị nghỉ chân! Mà đúng rồi, đừng có tiền bối vãn bối gì cả, ta chỉ là một thanh niên thôi, có khi tuổi đời còn nhỏ hơn ngươi.
Diệp Bân ngẩn ra, có chút chưa kịp tiếp thu. Thanh niên kia thấy thế liền mỉm cười, đoạn nói:
- Ta là Hoàng Minh, năm nay mười năm tuổi! Ngươi thì sao?
Thanh niên này chính là Hoàng Minh, hắn lúc trước là bị thông đạo không gian loạn lưu cuốn vào. Cũng bởi vì Thánh Ma bị hắn giết chết, thế nên thông đạo loạn lưu kia bị đứt gãy không gian, làm cho không gian nghịch chuyển. Hoàng Minh tỉnh dậy đã thấy hắn nằm ở trên một đám tán cây rậm rạp. Khi nãy thấy Diệp Bân gặp nguy thế nhưng vẫn lo lắng nhắc nhở mình mau chạy. Hiển nhiên nhân phẩm rất khá, Hoàng Minh có ấn tượng tốt.
Diệp Bân không ngờ bị đối phương hù dọa. Mười năm tuổi, mười năm tuổi lại có tu vi thực lực siêu cấp khủng bố như thế. Hai tai hắn như ù đi. Không chỉ hắn, mấy người ở gần đó như Diệp bích cùng lão quản gia kia hai mắt cũng dại ra. Khó có thể tin vào những gì mịn vừa nghe thấy.
Diệp Bân không hổ là người nối nghiệp tương lai của An Đàn thương hội, rất nhanh phản ứng trở lại.
- Ta là Diệp Bân, nam nay hai mươi hai tuổi.
Diệp Bân ngay lập tức nói. Hoàng Minh nghe thế gật đầu, cũng vui vẻ tiếp lời:
- Vậy ta phải gọi một tiếng Diệp Ca rồi!
- Không dám, không dám, ta không có đảm lược như thế!
Diệp Bân lo sợ hai tay phẩy phẩy không dám nhận. Hoàng Minh chỉ cười một chút sau đó hỏi thăm một vài điều từ Diệp Bân. Tiếp theo đi theo An Đàn thương hội cùng tiến về Bá Ngã Thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...