Một mảnh đại dương vô cùng vô tận không thấy điểm dừng. Một thân ảnh không ngờ nổi trên mặt nước, bị từng đợt sóng đẩy đi chầm chậm. Thật là nguy hiểm, nếu không may có yêu thú nào đi qua nhất định sẽ một ngụm nuốt chửng. Đại dương yêu thú nhiều vô kể, thế nhưng thân ảnh này không biết đã trôi nổi trên bề mặt nước bao lâu.
Xoạt!
Một tiếng xé nước vang lên, năm thân ảnh không ngờ từ dưới nước xuất hiện. Năm kẻ này là hai nam ba nữ. Nhìn khuôn mặt thì có thể thấy đây toàn là một đám trẻ tuổi. Hai nam đều có mái tóc màu xanh dương, khuôn mặt có vài nét quái dị, hai má lại có hai miếng cắt như vây cá. Ba nữ còn lại thì hai người tóc vàng, một người tóc đỏ.
- Công chúa, đây hình như là nhân loại đó!
Một nữ tử tóc vàng hô lên, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh sợ không thôi. Những người khác hai mắt cũng ánh lên sự tò mò.
- Công chúa, có lên dẫn hắn xuống không?
Nữ hài tóc đỏ vô cùng xinh đẹp, ánh mắt xanh biếc của nàng cũng đầy nét tinh nghịch.
- Trước tiên đưa hắn vào đảo Ngã Lí đi. Chúng ta từ từ xem hắn thế nào.
- Vâng!
Cả bốn người đều vâng một tiếng, kéo theo Thanh niên áo trắng có chút rách nát này vào bờ..
Một hang động nhỏ có ánh sáng yếu ớt, hai bóng người đang ngồi đối diện nhau. Một nam một nữ. Nam anh tuấn tiêu sái, trên người quần áo có chút xộc xệch tùy ý, tay phải cầm một cây quạt màu đen chậm rãi phe phẩy, khóe miệng có chút mỉm cười. Trên đầu hắn, một con hắc điệp đang đậu vỗ cánh nhè nhẹ. Nữ tử thì toàn thân hắc sắc trường bào, cũng đầy nơi bị rách nát, thế nhưng vẫn có thể che đi những nơi trọng yếu của thân thể.
- Ngươi nhìn cái gì, có tin ta móc mắt ngươi ra không?
Nữ tử hừ lạnh, ánh mắt băng lãnh nhìn về phía nam tử trước mặt. Hàn khí bức ra lạnh lẽo. Nếu không phải có một tầng lụa che mặt chỉ hở hai mắt thì có thể nhận ra, nàng là một mĩ nữ hại người vô cùng. Bị nữ tử đe dọa, nam tử kia cũng không để ý, khóe miệng vẫn cười nhàn nhạt, đoạn nói:
- Thánh Cô, ta thật không hiểu Ma tộc ngươi dạy dỗ ngươi thế nào. Lại có thể nói ra lời như vậy với ân nhân cứu mạnh của mình sao?
Giọng nói trầm ổn, nhẹ nhàng này chính là của Chu Du. Trước mặt Thánh Cô của Ma tộc, hắn không có chút nào sợ hãi.
- Hừ, nếu không phải một thân trọng thương, tu vi chỉ còn lại một thành thì ngươi nhất định đã bị ta giết!
Thánh Cô này chính là Phượng Cửu Mi không sai. Chính là lúc Thánh Ma chết. Nàng không ngờ cũng Chu Du bị nuốt vào một thông đạo. Cuối cùng bị cuốn theo không gian loạn lưu khủng bố. Toàn thân tu vi chống chọi với loạn thạch. Một ngày một đêm sau đó mới ngất xỉu. Lúc tỉnh dậy nàng đã thấy mình nằm trong một hang đá rồi.
- Thôi đi ngủ đi!
Chu Du cũng không đôi co với nàng, hắn chậm rãi nằm xuống đất, không biết nghĩ gì. Phượng Cửu Mi cũng không nói thêm gì. Chậm rãi đứng dậy tiến lên một nơi có một tảng đá lớn dài có thể làm giường mà nằm xuống. Chu Du nhường nàng nằm trên đó, phía dưới cũng đã lót khá nhiều lá cây bông.
- Này, ngươi tên là gì?
Phượng Cửu Mi nằm một lúc, không ngờ cất tiền hỏi. Thế nhưng nàng đợi một lúc lâu không thấy hắn trả lời. Nhìn xuống phía dưới đã thấy Chu Du thở đều đều, khóe miệng vẫn mỉm cười, ngủ mất từ lúc nào rồi. Phượng Cửu Mi hừ lạnh, thật không ngờ có một ngày, nàng lại ở cùng một tha h niên lạ lẫm trong một hang động nhỏ.
- Có nên giết hắn hay không?
Phượng Cửu Mi lẩm nhẩm, trong đầu có chút đấu tranh tư tưởng. Thế nhưng chắc là do quá mệt mỏi, một thân tu vi giảm sút nghiêm trọng, nàng rất nhanh rơi vào giấc ngủ. Phía bên dưới Chu Du bất chợt mở mắt, thấy Phượng Cửu Mi đã ngủ, hắn chỉ cười một cái nhẹ nhàng rồi lại nhắm mắt lại.
Sáng sớm ánh mắt trời đã chiếu xuống khu rừng, Phượng Cửu Mi bị tiếng kêu của một con yêu thú làm tỉnh dậy. Phát hiện hang động chỉ còn mình nàng, Chu Du đã đi đâu mất, còn đang không biết nên làm gì thì cửa hang động bị đẩy ra. Chu Du đi vào mang theo một đám trái cây, hắn chậm rãi đặt xuống, sau đó quay người rời đi.
- Ngươi đi đâu?
Phượng Cửu Mi hai hàng lông mày nhíu lại, cất tiếng mà hỏi.
- Cả ngươi và ta đều bị thương, cần có linh thảo cũng thức ăn khôi phục.
Chu Du bói xong quay đầu đi ra, chèn đá trước cửa để che dấu mặt hang. Trước khi đi còn không quên để lại một câu:
- Đừng có ra ngoài, bên ngoài rất nhiều yêu thú mạnh mẽ!
Nói xong thân ảnh Chu Du biến mất. Phượng Cừu Mi hừ một tiếng, ánh mắt nhìn xuống đám hoa quả kia, nàng lấy ra một cây châm bạc ở trên đầu, chậm rãi cắm xuống từng quả xem có độc hay không thì mới dám ăn.
- Không có độc, tốt, không biết là quả gì?
Phượng Cửu Mi vui vẻ cầm lấy từng quả mà ăn. Nàng lúc này đã rất đói. Hiện tại thực lực chưa phục hồi, cần phải ăn uống đầy đủ, nhanh chóng thoát đi khỏi nơi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...