Không khí vô cùng yên tĩnh, ai cũng chậm rãi hít thở, chẳng ngờ một tiểu tử luyện đan, vậy mà khiến cho toàn bộ cao thủ đều chú tâm theo dõi. Nhất là hơn ngàn người xung quanh, ai cũng mở to mắt, chăm chú quan sát, chỉ sợ bỏ mất một chi tiết nào.
Tiểu Ngư Nhi lúc này phi thường bình tĩnh, hắn đánh ra vài đạo chân khí của Thiên Địa tạo hóa công. Từng đạo chân khí như sợi tơ nhỏ, phối hợp nhịp nhàng hòa vào lửa mà tiến hành ngưng đan. Ngọn lửa như pha lẫn màu xanh từ chân khí của hắn, tạo thành một màu lạ lẫm. Đột nhiên Tiểu Ngư Nhi hét lớn:
- Ngưng cho ta!
Lửa bỗng nhiên bốc cao, lò luyện đan rung lên từng hồi. Nó lung lay mấy lần, sau đó yên tĩnh lại. Lửa đã tắt. Tiểu Ngư Nhi lấy ống tay áo quét ngang qua trán, lau đi những giọt mồ hôi.
- Thành công hay không?
Một vị Tông chủ lẩm bẩm.
Mọi người cũng đều hỏi trong lòng như vậy.
Một mùi hương thoang thoảng lan ra bốn phương như muốn thông báo sự việc này. Lam Thành lão tổ hai mắt tinh quanh. Lão nhanh chóng đi tới, tay nhanh chóng cầm lấy lò luyện đan, nhẹ nhàng đổ ra.
- Mười viên!
Lão kinh hãi hô lên! Hiện trường sôi trào. Mười viên đan dược, không phải đây là muốn nói, tỉ lệ luyện đan của tiểu tử kia là xác xuất trăm phần trăm không hề mất đi chút dược lực nào hay sao? Các vị Tông chủ ánh mắt đều có chút điên cuồng. Lam Thành lão tổ lập tức cảm thấy không ổn. Khí tức lão bỗng nhiên tăng vọt, một luồng khí tức bao trùm toàn bộ khu vực. Các vị Tông chủ giật mình sợ hãi. Lão bất tử này, khí tức này, toàn bộ đều rùng mình, không ngờ tới, ánh mắt đều toát lên vẻ không cam lòng cùng tiếc hận.
Các vị tông chủ đều cảm nhận được khí tức của lão mà còn rùng mình, vậy đám người hạ vị diện làm sao mà chống đỡ. Mặc dù khí tức của Lam Thành lão tổ tập trung nhắm vào chín vị tông chủ kia, thế nhưng dư trấn cũng làm vô số kẻ yếu hơn phun máu mà ngất đi tại chỗ. Cảnh tượng đổ ngã khắp nơi.
- Lam Thành tiền bối, xin tiền bối bớt giận!
Vũ Tông chủ ngay lập tức hô lên. Lam Thành hừ một tiếng, thu miễn lại khia tức. Toàn bộ đều thấy tảng đá nặng kia được tháo xuống, ai cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại kinh sợ không thôi. Thức lực của lão bất tử này thậm chí đã vượt qua bọn hắn quá nhiều rồi.
- Lão đại, lão nhân kia thật là mạnh, khí huyết của đệ gần như sôi lên, có cảm giác như muốn phun ra vậy!
Triệu Vân mặt có chút hơi tái, kinh sợ nói.
Hoàng Minh gật đầu, hắn cũng có cảm giác như vậy, nhưng hắn vẫn chịu đựng được. Cảm giác này không khác gì khi đối diện với lão ăn mày lần trước.
- Tiểu bối, theo ta rời đi!
Tiểu Ngư Nhi hơi do dự, ánh mắt hơi buồn. Một lát sau hắn gật đầu, Lam Thành lão tổ cười lớn ba tiếng. Ánh mắt lão nhìn về vị trưởng lão của Liên Minh chi đoàn có ý khen ngợi, sau đó nắm tay Tiểu Ngư Nhi, kéo hắn một cách nhẹ nhàng, cả hai bay lên trời, tiến vào một phi hành pháp bảo rồi đi mất. Dưới đất đám người thở dài, tiếc hận nhất chính là bảy vị tông chủ kia. Thiên tài ở trước mặt mà không thể tranh đoạt, chỉ có thể đứng nhìn người khác tới dẫn đi.
- Vũ tông chủ, có lẽ chúng ta cũng lên rời đi thôi!
Vị Thiết tông chủ lên tiếng nói. Vũ tông chủ cũng có ý này, chuẩn bị rời đi. Thế nhưng một giọng nói vang lên.
- Các ngươi đi thật tốt, nếu có nhân tài khác xuất hiện, nhất định không có phần các ngươi!
Một Nữ tử lên tiếng.
- Linh Tông chủ, ngươi nghĩ ở hạ vị diện có nhiều nhân tài như thế sao? Biến dị tư chất, gần một ngàn năm nay chưa từng xuất hiện, còn có thể xuất hiện cái thứ hai?
Vũ Tông chủ cười ha hả, lên tiếng nói. Linh tông chủ mặc dù đã trung tuổi, thế nhưng nét duyên dáng vẫn chưa mất hết. Nhìn đã biết khi xưa nhất định là một tuyệt thế mĩ nữ.
- Vũ Tông chủ nói đúng, thế nên các ngươi có thể rời đi rồi.
Linh Tông chủ ánh mắt vui vẻ nói.
- Ha ha ha, thật lâu rồi bảy chúng ta một lần nữa tụ hợp, có thể ngồi đây bàn tán quan sát chút hay sao?
Một vị tông chủ mặc trên người bộ y phục màu lam lên tiếng.
- Buồn cười, Lôi Chấn Tông ngươi lại dám mở miệng nói bàn tán!
Một trung niên ở cuối lên tiếng, ánh mắt toát lên ý cười.
- Hàng Vô Ưu, Lưu Vân Tông ngươi lại muốn gây sự. Trận đấu bốn năm trước ngươi đã quên sao?
- Hừ, nói ra mới thấy độ vô sỉ của Lôi Chấn tông ngươi, đánh không lại dùng ám khí, thật không biết nhục nhã mà còn nói ra!
Hàng Vô Ưu khinh khỉnh đáp lại.
- Ngươi muốn chết!
- Động thủ sao?
Cả hai đều lớn tiếng quát.
- Nào nào, hai vị tông chủ, đây là hạ vị diện, hai ngươi giữ thể diện một chút đi. Đều là tông chủ môn tông môn lớn, tại sao lại cãi nhau như con nít vậy?
Một trung niên khác mặt mày có chút hiền lành, vội vàng chạy vào ngăn hai người. Cả hai đều có chút e dè, vội lui lại. Kiểm tra lại thân thể mình một chút.
- Lão Thổ kia, lại dám quăng độc lên người ta?
Hàng Vô Ưu gầm gừ. Bên kia Bát Sùng cũng trợn mắt nói.
- Thổ tả chết tiệt, còn không mau đưa ra giải dược.
Trung niên kia cười hề hề, gãi gãi đầu miệng thốt ra câu nói làm người ta không biết trả lời sao cả:
- Ha ha, ta quen tay, xin lỗi, xin lỗi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...