Bốn người chậm rãi ngồi xuống một thanh ghế dài trước bàn. Hoàng Minh nhìn xung quanh, ngôi nhà này chỉ có một gian, có kê hai chiếc giường. Có lẽ muội muội hắn cùng vị lão thần y này sống ở đây. Không thấy lão thần y kia động đậy, Hoàng Minh cũng không nói gì, đoạn quay ra hỏi phụ mẫu.
- Phụ thân, mẫu thân, bệnh tình của muội muội thế nào rồi?
Hoàng Minh hỏi.
Hoàng Chấn Giang thở dài một hơi. Bên kia Trần mẫu thì im lặng một lúc.
Không thấy ai nói gì, Hoàng Minh cũng không hỏi nữa, hắn quay sang hỏi:
- Tiểu Di, muội ăn uống thế nào, thân thể có tiến triển khỏe mạnh không?
Hạ Di hơi chững lại, đoạn nhỏ giọng đáp;
- Muội ăn không nhiều, thân thể vẫn vậy, chỉ là nhiều khi vô cùng chóng mặt, khó thở!
Hoàng Minh nghe đến đây bô cùng lo lắng. Vị thần y này không hiểu có chữa được bệnh của muội muội hắn không. Mà mấy năm liền rồi vẫn không thấy có chuyển biến tốt hơn.
Hoàng Minh không nhịn được, hắn sử dung Bách Hiểu. Hắn nhìn chằm chằm vào Hạ Di làm nàng vô cùng lúng túng.
- Tiểu Minh, con làm sao vậy?
Trần mẫu thấy kì lạ hỏi. Hoàng Minh cũng không đáp lời, mất mấy phút hắn mới nhìn thấy thông báo.
Tìm Hiểu Thành công.
Hoàng Hạ Di.
Tiên thiên Mộc thể chất.
Tiên Thiên Mộc thể chất là một trong ngũ hành thần thể chất. Vô cùng khan hiếm. Người sở hữu Tiên thiên Mộc thể chất từ khi sinh ra đã vô cùng yếu ớt. Có nguy cơ chết yểu. Thế nhưng nếu được gột rửa bởi Tiên Thiên Linh mạch, sẽ trở thành Tiên Thiên Mộc thể chất cao quý nhất. Tuổi thọ tăng cao. Tư chất võ đạo cùng luyện đan vô cùng lớn.
Hoàng Minh đọc đến đây, ánh mắt sáng lên. Hắn vô cùng kinh ngạc. Miệng thốt lên.
- Tiên Thiên thân thể?
Câu nói của hắn không lớn, thế nhưng trong không gian nhỏ bé yên tĩnh này thì lại vô cùng lọt tai.
Trần Mẫu cùng Hoàng Chấn Giang kinh ngạc, còn chưa hiểu Hoàng Minh nói vậy có ý gì thì bên kia giường. Lão thần y kia chợt mở mắt ra. Ánh mắt lão nhìn chăm chăm vào Hoàng Minh.
- Tiểu tử, ngươi biết Tiên thiên linh thể?
Giọng nói trầm trầm vang lên. Hoàng Minh nghe thấy thế liền quay qua nhìn lão ta. Lão thần y này tóc tai cũng bạc hết rồi, thân thể thì gầy hò. Mặt đã có rất nhiều nếp nhăn. Thế nhưng ánh mắt rất thâm thúy.
- Tiểu bối có đọc qua một chút!
Hoàng Minh chắp tay, lão ta dù sao cũng là ân nhân cứu mạng muội muội hắn. Mấy năm nay giúp đỡ, hắn tất nhiên phải vô cùng tôn trọng.
Phúc Khải lại chậm rãi nhìn Hoàng Minh. Đoạn hỏi:
- Đã đọc qua ở đâu?
- Một cuốn sách cổ của sư phụ ta!
Hoàng Minh đáp ngay.
- Muốn cuốn sách cổ, sư phụ ngươi?
Phúc Khải vô cùng kinh ngạc. Cuốn sách cổ nào mà có thể viết về Tiên thiên Mộc linh thể chất, vậy cuốn sách đó phải cổ đến thế nào?
Lão vô cùng tò mò, lại hỏi tiếp:
- Cuốn sách có ghi cách giải trừ hạn chế của Mộc Linh thể không?
Lão vô cùng mong đợi, mong đợi đáp án của Hoàng Minh. Hoàng Minh giả vờ suy nghĩ, một lát thấy nói ra chắc cũng không vấn đề gì, bèn đáp.
- Cần Tiên Thiên Linh mạch gột rửa.
Nghe Hoàng Minh nói đến đây, hai mắt Phúc Khải mở to. Rồi lão yên lặng một lúc lâu. Bỗng nhiên lão lại đứng bật dậy, cười lớn:
- Ha ha ha, hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy! Thật không ngờ, thật không ngờ.
Phúc Khải như tìm ra một thế giới mới, một bài thuốc mới. Lão vô cùng vui vẻ. Hành động của lão khiến mộ người ngạc nhiên. Cái gì mà tự nhiên kêu ầm lên là tìm ra hay không tìm ra.
Mất một lúc, Phúc Khải mới yên tĩnh lại, lão trầm ngâm, nói:
- Sư phụ ngươi chắc chắn là một cao nhân, cuốn sách đó thật sự là một bảo bối quý giá nhất thế gian.
Hoàng Minh không biết nói sao, thì lão ta lại tiếp tục.
- Bao năm qua ta cố gắng tìm ra biện phái để kéo dài tính mạng cho nha đầu này, vô số lần thử dược để tìm ra cách chữa. Vậy mà chỉ kéo dài tuổi thọ ra được vài năm. Thật không ngờ, thật không ngờ thuốc chữa lại là tiên thiên lịn mạch. Ha ha ha.
Phúc Khải cười to như điên dại, Hoàng Minh chau mày. Lão này không phải là điên rồi chứ.
- Tiên thiên linh mạch, ta biết kiếm ở đâu ra tiên thiên linh mạch đây!
Phúc Khải chán nản ôm đầu, lão vô cùng rối loạn.
- Phúc thần y, người không nên như vậy, người đã cố gắng rất nhiều, ta vô cùng cảm tạ người.
Hoàng Chấn Giang quỳ xuống, Trần mẫu cùng Hạ Di cũng quỳ xuống theo. Hoàng Minh thấy vậy cũng làm theo. Dù sao lão cũng là người giúp đỡ muội muội hắn, hay nói cách khác là kéo tính mạng muội muội hắn đến bây giờ.
- Ta không chữa được cho nha đầu này, ta rất xin lỗi!
Phúc Khải mặt mũi có chút buồn chán. Ánh mắt lão lại trầm đục ra trông thấy.
- Tiền bối, lần này ta muốn đón muội muội trở về. Mong rằng người chấp thuận!
Hoàng Minh nói làm cả hai người Hoàng Chấn Giang kinh ngạc. Tại sao lại đón về lúc này, để nàng ở lại với thần y đáng ra là tốt nhất.
Phúc Khải cũng ngạc nhiên nhìn Hoàng Minh. Lão cũng có chút không muốn để nha đầu này rời đi. Bốn năm sống chung, lão đã coi nàng như cháu gái. Thật sự không nỡ...
Nhận ra vẻ mặt của Phúc Khải, Hoàng Minh nói:
- Ta có Linh mạch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...