Mất một lúc hắn mới vững lại, con yêu thú kêu hai ba tiếng trách móc, đôi cánh nó xòe rộng ra. Hoàng Minh ngồi vững lại, vỗ nhẹ lên người nó trấn an. Sau đó hắn mới nói:
- Tại sao không bán? Tự nhiên lại không bán nữa vậy?
A Trang giọng có chút vui vẻ khi thấy Hoàng Minh tức tối, giọng nàng trong trẻo vô cùng, lại pha thêm chút thích thú:
- Hệ thống tự động cập nhật, xoay chuyển liên tục. Sẽ có thời gian bán lại mà thôi!
Hoàng Minh chả hiểu gì sất. Rõ ràng hệ thống là chỉ riêng hắn, tại sao lại cập nhật!
- Tại sao lại cập nhật, ta thật không hiểu?
A Trang nói:
- Dữ liệu này ta cũng không rõ. Cần thời gian tìm hiểu.
Hoàng Minh gật đầu. Đoạn hắn mở shop ra. Nhìn ngó một lúc, hắn lại khổ sở hỏi:
- Những con mắt khác đâu rồi?
A Tràn nghe hắn hỏi, lại đáp:
- hiện tại chúng không được bán, trừ khi chủ nhân giải trừ được phong ấn con mắt sharingan!
Hoàng Minh tặc lưỡi. Trong đầu thầm nghĩ: " Mịa, hệ thống chết tiệt này, càng ngày càng khó hiểu ". Chợt hắn nhận ra một việc. Rõ ràng càng ngày A Trang giọng nói càng có thêm cảm xác thì phải. Hắn rõ ràng cảm nhận được nàng có vẻ vui vẻ, thích thú khi hắn bị ăn hố.
- A Trang, sao ta thấy ngươi càng ngày càng có cảm xúc như người thật vậy!
Một khoảng yên lặng, Hoàng Minh cảm thấy kì lạ. Một lát sau hắn nghe được tiếng nói của A Trang.
- Ta không biết, ta được lập trình không hề có cảm xúc!
Nói xong câu này nàng cũng biến mất. Hoàng Minh gọi mấy lần cũng không thấy trả lời. Hắn vô cùg tò mò, cuối cùng cũng bỏ qua.
Con kim bằng cấp ba này, phi hành trên trời tuy không nhanh nhưng cũng khá ổn. Hoàng Minh ngắm nhìn khung cảnh trời mây, cây cối, hắn bỗng cảm thấy mình như một thần tiên vậy. Mới ngày nào hắn chỉ là một tên sinh viên nghèo, kiếm chác từng đồng để ăn học và chăm em gái. Vậy mà bây giờ, hắn ở nơi này, bận rộn vô cùng, không ngờ ở một nơi thế này, hắn có pháp thuật, có yêu thú, có sức mạnh. Và quan trọng nhất, hắn còn có một gia đình nữa.
Kim Bằng bay mất nửa ngày, phía xa xa Hoàng Minh đã thấy một ngọn núi cao. Ngọn núi này hình thù khá kì lạ. Rõ ràng là núi cheo leo vách, thế nhưng bên dưới nhỏ kéo lên, càng lên càng lớn. Hoàng Minh có cảm giác nó như một hình tam giác bị úp ngược xuống vậy. Mây đen bao phủ khắp đỉnh núi. Kim Bằng được Hoàng Minh cho bay quanh núi tìm kiếm. Mất hơn một tiếng hắn mới tìn được một ngôi nhà nhỏ. Ngôi nhà nằm rất sâu bên trong một dải cây cối. Hoàng Minh cho Kim Bằng bay xuống, đáp trước sân ngôi nhà. Ngôi nhà này nằm bên dưới một vòm đá, bên dưới là những rễ cây to. Nhà dựng nom cũng khá là kiên cố, mái nhà lợp hoàn toàn bằng rơm.
Khi hắn đáp xuống sân nhà, cửa nhà đã mở ra rồi. Một đôi Nam nữ đi ra, Hoàng Minh nhìn thấy hai người thì rất vui mừng. Đây không phải là Hoàng Chấn Giang và Trần Thị sao?
- Phụ Thân, mẫu thân, hai người ở nơi này!
Hoàng Minh vội vã chạy lại. Cả Hoàng Chấn Giang cùng Trần Thị đều vui mừng, chào đón Hoàng Minh.
Hoàng Minh còn cách hai người ba mét thì chợt nhận ra, phía sau Trần Thị có một cái đầu nhỏ nhắn khẽ ló ra. Một đôi mắt to tròn đang nhìn về phía hắn. Trong đầu Hoàng Minh chợt xuất hiện một hình ảnh quen thuộc. Một bé gái dễ thương, vô cùng đáng yêu.
- Tiểu Minh, con đến tìm chúng ta về sao?
Hoàng Chấn Giang cười nói. Trần Thị cất tiếng trách mắng.
- Mau mau để hắn vào, ai lại chặn nhi tử ngoài cửa chứ. Tiểu Minh, mau mau vào nhà đã.
Hoàng Chấn Giang cười lớn, kéo Hoàng Minh vào phòng.
- Ca ca!
Hoàng Minh đi qua Trần thị, nghe được tiếng gọi nhỏ xíu thì ngay lập tức quay lại. Hắn không có một chút ngượng ngùng nào, đi đến phía sau Trần Mẫu xoa đầu thiếu nữ.
- Tiểu Di ngoan, có nhớ ca ca không?
Thiếu nữ được Hoàng Minh xoa đầu, hai mắt ngập nước chảy ra hai hàng lện. Nàng khóc nức nở, ôm lấy Hoàng Minh. Miệng òa lên nói:
- Ca ca, Tiểu Di rất nhớ ngươi!
Trần Thị nhìn cảnh này mà không kìm được nước mắt, nàng thương con gái, vì mắc bệnh mà phải ở tận nơi này sống cùng thần y chữa trị. Bốn năm nay, mặc dù Hoàng Chấn Giang vẫn chịu khó lên thăm nàng, thế nhưng nàng một mực đòi ca ca, tình cảm huynh muội bọn hắn làm Trần Mẫu cũng không kìm được nước mắt.
Hoàng Chấn Giang chỉ biết mỉm cười, không nói gì. Hoàng Minh lúc này ôm lấy thân thể bé nhỏ kia, hắn rõ ràng cảm nhận được thân thể gầy yếu nhỏ bé của nàng. Hắn có cảm giác như chính em gái hắn ở địa cầu đang ôm hắn khóc. Lúc mà bố mẹ bọn hắn mất đi. Cảm giác này, Hoàng Minh sống mũi cay cay.
- Thôi mau mau vào nhà, ai lại đứng ngoài cửa mãi thế này!
Trần mẫu lên tiếng phá vỡ không khí này. Hoàng Minh gật đầu, nắm tay Tiểu Di vào nhà. Bốn người hôm nay coi như đã đoàn tụ.
Hoàng Minh vào nhà mới phát hiện ra, bên trong có một ông già đang ngồi thiền, hắn vô cùng kinh ngạc. Rõ ràng là hắn không cảm nhận được chút linh khí nào phát ra từ trong nhà. Đây có lẽ là Phúc Khải thần y?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...