Càn Vũ hừ lạnh, một con kiến mà thôi. Uy áp của lão toàn bộ hướng về Hùng Phương mà tới. Thế nhưng, hai mắt lão nhíu lại, đây là chuyện gì? Uy áp của lão như kim chìm đáy bể. Hùng Phương không hề có biểu hiện gì, hắn vẫn chậm rãi đi tới, hơn nữa còn mỉm cười với lão. Chuyện này, Càn Vũ thấy có chút gì đó không đúng? Thế rồi, một việc làm hắn phải kinh hãi. Toàn trường kinh hãi. Hùng Phương lúc này chân phải của hắn vững ở trên không, tiếp đó là chân trái, rồi lại chân phải. Hắn bước lên như bước trên một cái bậc thang. Từng bước từng bước như thật sự có bậc thang vậy. Càn thiên Trụ kinh hãi vô cùng. Biểu cảm rất cứng ngắc, hắn không thể tin vào mắt mình nữa. Lí Sơ cũng thế, miệng lão há hốc ra, không nói thành tiếng. Ai cũng sợ hãi, chỉ có Ngân Nguyệt hừ một tiếng, nó ngáp một cái thật lớn, đoạn lầu bà lầu bầu:
- Con Gấu chết tiệt, lại ra vẻ trang bức, ta khinh!
Mặc kệ Ngân Nguyệt có hâm mộ hay không, Hùng Phương vẫn rất hài lòng với cách làm của mình lúc này. Từng bước tiến lên, thực lực của hắn càng bộc phát mạnh hơn. Càn Vũ đoán được chuyện gì đang xảy ra, ai cũng đoán được. Ngự khí phi hành, Hắn cũng là Huyền Thần cảnh.
Huyền Thần cảnh, hơn nữa, khí tức này, khí tức này...
Càn Vũ nhớ lại lời Hùng Phương vừa nói khi nãy. Muốn xem Huyền Thần nào mạnh hơn?
- Hắn là yêu thú?
Càn Vũ có chút sợ hãi. Yêu thú đạt tới Huyền Thần cảnh giới? Đây là điều kinh khủng tới mức nào. Nhân loại tu luyện tới Huyền Thần đã cực khổ tới mức nào, lão là người rõ ràng nhất, còn yêu thú, muốn tu luyện tới Huyền Thần, đó phải là bao nhiêu cái trăm năm tích lũy, hơn nữa còn phải tiến hóa, hóa hình. Nói về chiến đâu, có 10 cái nhân loại Huyền thần cũng chỉ ngang tay với một yêu thú Huyền thần mà thôi. Càn Vũ đắng chát, lão mới thoát khỏi kim thần hậu kì, bước đến cánh của Huyền Thần, vậy mà? Đánh hay chạy?
Càn Vũ đã nghĩ trong đầu vô số tình huống rồi. Lão hôm nay đạp phải cứt cho ra đường sao? Sao lại gặp may mắn thế này. Cũng không phải, lão bay trên trời mà, lấy đâu ra cứt chó?
Hùng Phương đã đứng song song với Càn Vũ. Hắn khoanh hai tay, ánh mắt vô cùng hứng thú nhìn lão già tóc đã bạc này. Đoạn nói:
- Tu luyện tới Huyền Thần cảnh giới, thọ nguyên tăng lên trăm năm, thế nhưng thân thể không thể cải tạo, ha ha!
Hùng Phương liếc mắt đã nhận ra Càn Vũ đột phá không lâu, chắc chắn chỉ trước hắn một hai tháng.
Càn Vũ cất tiếng, giọng có chút hòa hoãn.
- Đạo hữu, ta biết ngươi không phải nhân loại, chuyện này là việc của nhân loại chúng ta, ngươi là cao thủ, nhưng ngươi không thể để người ta lợi dụng, xen vào việc của giống loài khác!
Càn Vũ nói, có ý nhắc nhở Hùng Phương về luật lệ của Thiên Đạo. Thiên đạo từng có luật lệ. Trừ khi hai bên xung đột mạnh nếu không tham gia bấy cứ sự việc gì của giống loài khác, đều bị nhận định là kẻ gây sự, chịu sự truy bắt của giống loài đó.
Hùng Phương cười lớn ha hả, vô cùng khoái chí. Hắn còn ôm lấy bụng mình mà cười cong như con tôm.
- Ngươi cười cái gì?
Càn Vũ ngạc nhiên hỏi, lão thấy mình không hề có câu nào sai cả.
Hùng Phương cười một lúc rồi đứng yên, trên đầu hắn hiện lên một bản khế ước mờ ảo. Càn Vũ kinh ngạc. Khế ước sủng thú? Trời đất của ta ơi? Càn Vũ kinh dị mở tròn mắt. Huyền Thần cảnh giới chỉ là sủng thú của người ta? Vậy còn chủ nhân sẽ là cấp bậc nào? Có nghĩ cũng không dám nghĩ, Càn Vũ đau viết rằng, chủ nhân của một tên Huyền Thần cảnh giới chỉ là một tiểu tử ngân huyền cảnh nho nhỏ mặt gian dối đứng phía dưới đang cười trộm kia.
- Ngươi biết ta lấy tư cách gì tham gia rồi chứ?
Hùng Phương bô bô nói. Tiếng nói của hắn vang ầm ầm như tiếng sấm rền.
Càn Vũ biết nếu lúc này lão không chạy, thì sẽ chẳng có thể chạy.
Nghĩ là làm, ngay lập tức Càn Vũ xoay người phóng thẳng. Không hè ngoái đầu lại. Lúc này lão chỉ còn nghĩ là phải rời đi. Nếu ở lại, chính lão cũng sợ không chạy nổi. Nói gì đến đám cháu chắt chút chít kia. Lão sống càng lâu càng sợ chết. Lão biết cái chết nó sẽ sâu thảm cỡ nào. Lão không muốn chết, nhất là khi lão mới đột phá Huyền Thần cảnh giới.
- Đứng lại, chạy đi đâu?
Hùng Phương miệng hô lớn. Bàn tay thành trải một vả bay tới. Cánh tay hắn tạo ra một bàn tay vàng chói to như tòa nhà vả về phía Càn Vũ đang quay đầu có ý định chạy.
Dưới đất toàn bộ đều ngây ngẩn nhìn một chưởng kia. Chỉ một cái vả đơn giản nhưng vô cùng uy lực.
Càn Vũ nghe tiếng gió rít rít bên tai, lão ngay lập tức ngoái đầu lại, thì thấy ngay sau lưng mình là một bàn tay to đùng còn có cả móng vuốt sắc nhọn. Dù chỉ là hình ảnh tạo ra những lão không dám đối đầu với nó. Càn Vũ hét lớn;
- Khu Biên Bản Giới!
Một cái chuông từ dây chuyền trên cổ của lão bay ra hóa thành to đùng. Một vả của Hùng Phương bị cái chuông đỡ lại. Cái chuông vang lên âm thanh vang dội, vang khắp kinh thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...