Như sực nhớ, Triệu Vân lấy ra trong giới chỉ một bình thuốc. Hắn nhanh chóng đổ ra tay, bên trong bình chỉ có một viên đan dược nhỏ màu trắng ngà, cực kì bắt mắt.
- Thất Ca, đây là viên đan dược duy nhất, đệ luyện không có bao nhiêu, có hai viên, huynh với Tam ca đi sâm lâm phải cẩn thận!
Triệu Vân nhớ về lời dặn của Tiểu Ngư Nhi lúc trước. Viên đan dược này Triệu Vân Biết vô cùng quý báu. Nó đã ngốn mất một phần ba linh dược của Phú Quốc Đảo. Và chỉ có hai viên thành đan.
Vội đút cho Càn Thu, Triệu Vân vừa nhanh chóng bế nàng chạy ra ngoài. Lão đại, hắn chỉ biết rằng, lão đại hắn nhất định có cách. Lão đại chưa từng làm hắn thất vọng. Sau khi nuốt viên thuốc của Triệu Vân, Càn Thu mặt mày đã có chút hồng lại, không còn trắng bệch nữa. Hoàng Cung đã loạn cả lên rồi, tì nữ thái giám chạy loạn tìm cách trốn đi. Càn Thu không hề để ý bên ngoài chút nào. Nàng nằm gọn trong lòng Triệu Vân, hai tay ôm lấy người hắn, chỉ sợ hắn biến mất. Hắn đã biến mất một lần rồi, nàng nhất định không để hắn biến mất lần nữa.
Bên Ngoài thành...
Không khí đã ngưng trọng vô cùng. Không ai dám thở mạnh, toàn bộ đã dừng đánh nhau từ bao giờ. Không khí yên tĩnh kì lạ, bởi vì. Trên trời có người đang khoanh tay đứng ở đó. Hắn, ngự khí phi hành.
- Ta không nhầm, thì đó là...!
Lí Sơ chậm chạp nói nhỏ, bình thường sẽ chẳng ai nghe được lão nói gì, nhưng với không khí yên tĩnh này, mọi người bên cạnh đều có thể nghe rõ mồn một.
- Là Càn Vũ?
Hoàng Thái cất tiếng, mặt có chút lo lắng. Người vui vẻ nhất lúc này, không ai khác là Càn Thiên Trụ. Hắn đang rơi vào hạ phong. Con yêu thú kia quá mạnh, cả hắn cùng lão thái giám cũng không cách nào dám đánh chính diện. Toàn bộ rơi vào cách rối rắm. Thế nhưng bây giờ thì sao? Cục diện đã thay đổi lại như trở bàn tay, lão tổ Hoàng Thất đến. Hơn nữa, lão đã đột phá thành công. Vân Nam Đế quốc đã có một vị Huyền thần. Cần Thiên Trụ chỉ muốn ngoác miệng lên cười lớn ba tiếng, thế nhưng hắn vẫn phải kìm lại, đoạn lên tiếng:
- Lão tổ tông, bọn hắn là phản tặc, có ý định lật đổ triều đại, không ngờ bị ta phát hiện truy đuổi. Bọn hắn biết không thoát liền mượn trợ thủ đế quốc khác, quay lại định quyết một trận.
Càn thiên Trụ không hổ là Vua một nước, chỉ ba câu đã vạch rõ tội trạng cho đám người. Câu đầu là tội làm phản, câu tiếp theo là câu kết với thế lực đối nghịch mưu toan lật đổ triều đại Càn gia.
Càn Thu nghe Càn thiên Trụ nói xong, lão không cần biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, Càn gia mấy trăm năm huy hoàng không cho phép có chuyện tạo phản hay mưu đồ. Càn Vũ lại là kẻ không muốn dài dòng, vô cùng dứt khoát. Lão cho là đúng thì sẽ là đúng, là sai thì sẽ là sai. Nghe thấy đứa cháu chút chít của lão nói xong. Càn Vũ hừ lạnh một tiếng, khí thế từ người lão bộc phát ra. Nhanh chóng bao trùm rộng lớn, áp bức tất cả mọi người. Cấm vệ quân một đoàn người bên dưới lão không chịu được uy áp điên cuồng phun ra máu, ngã vật xuống, không rõ là sống hay đã chết.
- Mau lui sang bên phải thành.
Mạc Vẫn Kinh hoàng hét lớn. Cấm vệ quân sợ hãi, chạy nhanh về phía bên kia. Cảnh tượng nhốn nháo vô cùng. Thật kinh khủng. Hạ Bạch cũng hứng chịu uy áp, hai chân lão có chút run run, chỉ thiếu điều muốn quỳ xuống. Hoàng Thái một kiếm chống dưới đất chống cho thân người không gục. Vũ Chiến Hùng cũng thế, lão còn lầm bầm chửi thề trong miệng câu gì đó. Chiến trường như bị định đoạt từ khi Càn Vũ tới.
- Lão đại, bên kia?
Chu Du lo lắng cất tiếng. Hoàng Minh chậm rãi nhìn về phía sau lưng hắn. Một thân hình cao hơn hắn cả một nửa người. Hắn đang đứng đấy, hai mắt tỏa ra sự phấn khích.
- Hùng ca, Đến lượt ngươi lên rồi!
Hùng Phương hai tay xoa xoa vào nhau, thân hình vặn hai ba cái kêu rắc rắc. Hắn cười lớn ha ha:
- Tiểu tử ngươi bắt ta phải chờ lâu quá rồi, ha ha ha, xem Tiểu Ngân đánh mà khớp xương trên người ta ngứa ngáy quá!
Hùng Phương nhanh chóng bước lên phía trước, ánh mắt hắn hướng lên trời, nơi Càn Vũ đang đứng, ánh mắt không khỏi toát ra vẻ thèm thuồng như nhìn thấy con mồi. Hoàng Minh cười khổ, vẫn với theo nói:
- Hùng ca, nhớ kĩ ước định với ta đấy!
Hùng Phương hơi khựng lại, hắn chợt nhớ đến một chuyện, sau đó lại bước tiếp. Tiếng hắn văng vẳng bên tai Hoàng Minh.
- Yên tâm, lão Hùng ta nhất quyết giữ lời. Tiểu Huynh đệ, ngươi phải nắm bắt thời cơ.
Hoàng Minh không nói gì. Hắn lẳng lặng nhìn theo Hùng Phương đi ra khỏi hàng. Chậm rãi đi tới.
Càn Vũ đã nhận ra Hùng Phương. Đối phương là kẻ duy nhất di động trong lúc này, hướng hắn đi tới, chính là bên này.
Càn Vũ hừ lạnh, một kim thần cảnh mà cũng định tới đây, định làm gì?
Hùng Phương chậm chạp từng bước ổn trọng, mỗi bước chân của hắn in hằn trên mặt đất một dấu chân.
- Huyền Thần cảnh giới sao? Lão Hùng ta muốn xem, Huyền Thần cảnh, bên nào mạnh hơn!
Câu nói của Hùng Phương không lớn, nhưng kì lạ là nó văng vẳng bên tai tất cả mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...