- Đã rất lâu không có thấy lão ta, thật sự lão ta còn sống?
Khôi Long cũng đã tỉnh táo hơn, Càn Vũ. Một thiên tài của Hoàng Thất, khi xưa là vô địch cùng thời. Vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa tu vi của lão rất cao. Khôi Long nhớ là lần cuối cùng gặp lão ta, lão ta đang là kim thần hậu kì, chỉ sợ, hơn hai mươi năm nay, lão ta đã đột phá.
- Gia gia, có muốn lập tức quay về không?
Hoàng Minh đã đi tới, hỏi Hoàng Thái.
Hoàng Thái lắc đầu, đoạn nói:
- Bây giờ về chắc chắn Càn Thiên Trụ đã giăng bẫy đợi sẵn. Lí gia, Hạ Gia cùng Mạc gia đã tham gia trong chuyện này, nếu có đánh thì chúng ta sẽ thiệt thòi vô cùng. Hơn nữa,...
Hoàng Thái nói đến đây, trầm ngâm, không nói tiếp.
- Hoàng Thất có người mạnh hơn người sao?
Hoàng Thái gật đầu, tu vi của lão cũng chỉ là Kim Thần trung kì, lão đã dừng ở đây lâu năm chưa có cách vượt qua.
- Hoàng Thất còn một lão bất tử nữa!
Hoàng Thái nói.
Cao thủ sao? Lão bất tử?
Hoàng Minh nghĩ ngợi một lúc, chợt hỏi:
- Nếu chúng ta có Huyền Thần cao thủ thì sao?
Hoàng Minh nói làm Hoàng Thái giật mình, bên cạnh Vũ Chiến Hùng cùng Khôi Long cũng ngẩng đầu lên ngạc nhiên.
- Tiểu tử, ngươi vừa nói gì?
Hoàng Thái lắp bắp hỏi.
- Ta nói nếu chúng ta có cao thủ Huyền Thần thì sao?
Hoàng Minh lặp lại lần nữa. Lần này cả ba người đều tin là mình không nghe nhầm. Hoàng Thái vô cùng vui mừng, tốt rồi, nếu là có cao thủ Huyền Thần, bọn lão có nửa phần nắm chắc cứu ra người trong gia tộc mình. Gia tộc không thể bị dừng lại ở thời của bọn lão được.
- Ngươi nói là sư phụ ngươi? Hắn chịu giúp chúng ta?
Hoàng Thái nắm lấy tay Hoàng Mjnh hỏi. Hoàng Minh lắc đầu. Thấy Hoàng Minh lắc đầu, Hoàng Tháu có chút thất vọng, nói:
- Vậy vừa rồi ngươi nói Huyền thần cao thủ là ai?
Hoàng Thái vừa hỏi xong, Hoàng Minh còn chưa kịp trả lời. Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, đó là khu chỉ huy, hay chính xác hơn là phòng của Hoàng Minh. Ngay lập tức, toàn bộ đảo lâm vào cảnh giới nghiêm, toàn bộ đều chú ý về phía khu chỉ huy. Chỉ thấy một bóng người từ vụ nổ bay lên trên trời, một bóng người cao to, hắn toàn thân không mảnh vải, lúc này đang ngẩng cổ lên trời gào lên một tiếng vô cùng to, vang vọng Phú Quốc đảo. Uy áp của hắn tản ra, làm lấn áp toàn bộ người ở đây. Hoàng Minh ngước nhìn về phía xa xa kia, hắn nhếch môi lên, đoạn nói:
- Cao thủ Huyền Thần, chính là hắn!
Hoàng Minh nói, nhưng bên cạnh hắn mọi người đã đứng ngẩn ra rồi, ai cũng đang chú ý tới người trên trời kia. Hắn ta đang bay, đúng là Huyền Thần cảnh giới, chỉ có Huyền Thần mới có thể ngự không phi hành mà thôi.
Chu Du đong đưa chiếc quạt trong tay. Cây quạt của hắn lấy từ Đại điện đấu phá, lúc thì mỏng manh nhẹ nhàng, lúc thì rắn chắc sắc sảo vô cùng. Không như những vị huynh đệ bên cạnh đều đứng dậy ngây người nhìn, Chu Du ngồi yên tại chỗ, nhấp nhấp ngụm trà, lẩm bẩm.
- Hắn thành công rồi, lão đại tóm lại là đưa cho hắn vật gì?
Nam tử đấy nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo, thay ngay trên trời luôn, mọi người đều thấy, nhưng không ai có nói gì.
Nam tử nhanh chóng phát hiện ra không khí bên dưới, hắn thu liếm lại khí tức, thấy Hoàng Minh đứng ở bên kia khán đài, nhanh chóng bay tới rồi hạ xuống nên cạnh Hoàng Minh.
- Hoàng Minh!
- Hùng ca, chúc mừng ngươi đại công cáo thành!
Hoàng Minh chắp tay nói. Hùng Phương cười lớn ha hả, vô cùng phấn khởi thích chí, hắn bây giờ đã tiến hóa thành công, khuôn mặt hắn đã rõ ràng là khuôn mặt nhân loại, không còn là nửa dưới người nửa trên thú nữa. Hắn vô cùng hào sang vô cùng ưng ý khuôn mặt mình. Khuôn mặt vuông vắn, ánh mắt sắc sảo, lông mày đen rậm, cái mũi hơi cao lại làm cho hắn có vẻ nghiêm nghị. Hùng Phương vô cùng tự hào. Đoạn cười ha ha, vỗ vai Hoàng Minh nói:
- Ha ha ha, Tiểu huynh đệ, thật sự lần này phải cảm ơn ngươi rồi. Ta thật sự đã đột phá thành công rồi. Bao nhiêu năm nay, bao nhiêu năm ta chờ đợi. Ngươi thật sự là may mắn của ta, hay lắm, bây giờ ta sẽ giúp ngươi chuyện của ngươi, Hùng Phương ta luôn luôn giữ lời hứa!
Hùng Phương bô bô giọng nói, vô cùng thân thiết với Hoàng Minh. Chợt phát hiện ra bên cạnh Hoàng Minh có mấy lão già đang đứng, hắn quay sang hỏi:
- Đám tiểu tử này ở đâu ra vậy?
Hoàng Thái, Vũ Chiến hùng cùng Khôi Long suýt thì té ngửa ra đất. Mịa kiếp, bọn lão đã gần bảy mươi rồi, vậy mà vẫn bị người khác gọi là tiểu tử, hơn nữa, vừa tên này gọi Hoàng Minh là tiểu huynh đệ, gọi bọn lão là tiểu tử, khác gì bọn lão cùng Hoàng Minh cùng vai phải lứa. Thế nhưng nghe vậy, bọn lão vẫn phải cố gượng ra nụ cười. Người ta là cao thủ Huyền Thần đấy, một ngón tay người ta cũng có thể giết ngươi.
Hoàng Minh bên cạnh cũng suýt ngã ngửa, đoạn xua xua tay!
- Hùng ca, không phải không phải, đây là mấu vị gia gia của ta!
Hoàng Minh vừa nói vừa giới thiệu từng người một. Hùng Phương chỉ gật gù mấy cái, một lúc lại mở miệng.
- Mấy tiểu tử này chưa tới một trăm tuổi, thua lão Hùng ta hơn ngàn tuổi, không gọi tiểu tử thì gọi lừ gì?
Cái gì? Hoàng Thái, Vũ Chiến Hùng cùng Khôi Long nghe mà sợ mất mật.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...