Hoàng Minh đứng trên bục, nhìn xuống phía dưới, thân hình hắn cao ráo, mặc một bộ y phục trắng, mái tóc buộc gọn về sau, gió thổi làm y phục phập phồng, mái tóc bay theo chiều gió. Ở hắn toát ra một sức hút kì dị, đầy vẻ phong trần. Ánh mắt nghiêm túc của hắn chậm rãi nhìn lướt phía dưới từ trái qua phải. Ánh mắt của hắn đi đến đâu, phía dưới bộ đội đều thẳng tắp sống lưng, vô cùng hãnh hiện ngẩng cao đầu. Chờ đợi tiếng nói của hắn, chờ đợi trái tim của toàn bộ đảo Phú Quốc.
- Đây là lần đầu tiên tổ chức kỉ niệm ba năm thành lập Phú Quốc Đảo, cũng là kỉ niệm ba năm thành lập Thiên Sát đại đội. Nỗ lực của tất cả các ngươi ta đều nhìn thấy. Ở thế giới này, thực lực đại diện cho tất cả, ta giúp các ngươi mạnh mẽ. Ta giúp các ngươi có vốn liếng để mạnh mẽ. Thế nhưng...
Hoàng Minh dừng lại, phía dưới đều nín thinh, không hề có một tiếng động nào, bọn hắn đều đang cố gắng hết sức để nghe rõ những lời Hoàng Minh muốn nói.
Hoàng Minh thở ra một hơi, hắn nhớ về lúc trước còn chơi game online, hắn cũng đứng trước công hội, diễn thuyết thế này.
- Sau này các ngươi sẽ rời đi khỏi đảo, thực hiện ước mơ của mỗi người, ta hy vọng, sau khi rời đi, các ngươi vẫn nhớ đến nơi này, nói các ngươi được sinh ra, và... Các ngươi là huynh đệ tỉ muội của ta.
Hoàng Minh nói đến đây thì dừng lại. Trương Vô Kỵ đứng phía sau giơ cao thanh đao lên trời. Phía dưới nghe được lời của Hoàng Minh, ai cũng nghẹn ngào, bọn hắn sớm tối bên nhau, cùng học cùng ăn cùng tranh đấu, cùng cười đùa, cùng sinh tử. Một số kẻ đã không nhịn được rơi nước mắt. Nhất là vài thiếu nữ, không nhìn được thút thít, nước mắt rơi xuống, nhưng không hề lấy tay lau đi. Vẫn nghiêm trang vô cùng đứng vững.
Nhìn thấy Trương Vô Kỵ dâng cao cây đao lớn trên tay, phía dưới không hẹn mà cùng hô lớn, nhiều kẻ còn gào đến khản cả giọng:
- Nhất Niệm Thiên Sát
Quốc Đảo Là nhà
Huynh Đệ ruột thịt
Kiếp này Vô Hối
Âm thanh vang vọng, như sấm rền ngang trời. Cả đảo sĩ khí dâng cao.
Điện phòng hai thiếu niên đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, hai tay nắm chặt, bọn hắn cảm giác như máu mình đang sôi trào.
- Thật muốn ra ngoài, cùng huynh đệ hô to khẩu hiệu!
Một thiếu niên hai mắt đỏ ngầu, bịn rịn nói.
- Nhiệm Vụ còn đó, nên chú ý!
Bên cạnh hắn, thiếu niên còn lại cũng đỏ mắt, chỉ là hắn vẫn tỉnh táo cất lời.
Đang chăm chú nhìn ra ngoài, cả hai không ngờ được phía sau không gian vòng xoáy vặn vẹo, vang lên những tiếng rẹt rẹt. Vô cùng chói tai. Cả hai Hoảng sợ quay lại. Vô cùng tập trung, đã rơi vào thế thủ. Không gian vặn vẹo một lúc, một thân ảnh từ trong bước ra, nhìn thấy người đi ra, cả hai thiếu niên thở phào, lại cảm thấy vô cùng sốt sắng. Lần lượt, hai người, ba người, rồi đến mười bốn người. Không gian xoáy lại một cái, tiêu thất trong không gian.
- Các ngươi, đã trở về!
Thiếu niên kia hai mắt đẫm lệ, bọn hắn là đã chờ ở đây một tuần liền rồi.
Đám người không ai khác, chính là đám người Lưu Vân cùng Lê Hùng.
Chính lúc bọn hắn người cuối cùng ra khỏi không gian, trên trời không ngờ bất chợt xuất hiện dị tượng vô cùng chấn kinh.
Tất cả mọi chủng tộc, mọi nơi trên đại lục đều ngẩng mặt lên trời. Thánh tượng.
Hoàng Minh kinh ngạc nhìn lên bầu trời, toàn bộ phía dưới cũng đều nhìn lên trên. Trên trời bỗng nhiên phân thành hai bên, một bên trời trắng sáng, một bên không hiểu sao đen ngòm lại, cực kì rung động. Quan trọng nhất là, Hoàng Minh nhìn lên biểu tượng ở cả hai bên màn trời. Một bên là bảy kí hiệu phát ra ánh sáng chói lóa đầy vẻ thần thánh trong màn đêm. Một bên lại là bảy kí hiệu đen ngòm đầy quỷ dị ở bên trời sáng. Cả hau đối lập.
Thiết sơn cao hơn bảy ngàn dặm, một ông lão mặc đạo bào trắng tinh, mái tóc cùng bộ râu dài cũng đồng màu với y phục. Ông ta đang ngồi yên tĩnh tọa phía dưới. Không ngờ bật dậy, ánh mắt nhìn lên bầu trời. Miệng lẩm bẩm vừa vui mừng, lại vừa sợ hãi.
- Thất Kiếm xuất thế, không chỉ thất kiếm Tiên đạo. Thất kiếm Ma Đạo cũng đồng thời xuất thế. Đây là chuyện gì xảy ra? Ông lão lấy ra ba đồng xu, tung lên trời rơi vào một cái đĩa. Dị biến phát sinh, ba đồng xu vậy mà không hề nằm ra, bọn chúng đứng dọc trên cái đĩa. Không hề ngửa ra bên nào.
- Điều này,...!
Ông lão ngưng trọng, miệng lại lẩm bẩm gì không rõ!
.
Một nơi xa tăm tối, ánh sáng mặt trời hiu hắt chiếu xuống rừng cây rậm rạp. Rừng cây thật lớn, cây to che hết cả ánh sáng mặt trời. Một đại điện nhỏ vô cùng quỷ dị. Trên tường khắc đầy hoa văn kì dị, kèm theo rất nhiều bộ xương người xung quanh. Một kẻ mặc áo bào đen, che lấp thân người. Hắn cũng đang nhìn lên bầu trời qua một khe tán cây. Cánh tay hắn vung lên một cái, cành cây rơi xuống, làm không gian nhìn lên bầu trời to hơn.
- Thất kiếm Ma xuất thế. Hay lắm, nhất định phải tìm ra bọn hắn kéo trở về. Ma Vương cần bọn hắn!
Nói đến đó, hắn chậm rãi đi vào trong điện. Mất hút sau không gian tối om.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...