- Đây là?
Hoàng Thái cùng Đám người đều kinh ngạc. Đây là chuyện gì? 5 thiếu niên này, đều là luyện khí hậu kì, đột phá luyện thể kì chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
- Đứng dậy đi, canh gác cẩn thận!
Hoàng Minh nói, dẫn theo Hoàng Thái, Vũ Chiến Hùng, Khôi Long Khôi Phúc đi vào. Tiểu mập mạp cũng chậm rãi đi theo.
- Thiếu úy!
5 tên gác cổng lại hô to. Tay phải giơ ngang trán chào theo đúng điều luật. Tiểu bàn tử chậm rãi giơ tay chào lại, không nói một lời nhanh chóng đi theo đám người. Vừa rồi một màn không thoát khỏi được mắt của mấy vị gia chủ. Mập mạp ở đây không ngờ chức vụ cũng cao đấy chứ.
Càng đi vào đám người càng sợ hãi, không tin vào mắt mình nữa. Cả đảo đèn điện sáng ngời, nhà cao tầng san sát nhau. Là buổi tối nên chỉ có tiểu đội đi tuần mà thôi, mỗi nhóm khoảng năm người. Đều có luyện thể kì tồn tại.
- Thật không thể tin được, Hoàng Minh, ngươi nói ta xem, đây là đâu? Bọn hắn là ai? Ở đây là tông môn nào.
Vũ Chiến Hùng không nhịn được. Lão thật không tin vào mắt mình nữa rồi, trong đầu lão có bao nhiêu là câu hỏi. Vội túm lấy Hoàng Minh hỏi dồn dập.
- Vũ gia gia, đây là đảo của ta, cũng không phải tông môn nào cả.
Đảo của hắn? Mọi người giật mình, thật khó tin. Tiểu tử này, còn biết bao nhiêu bí mật nữa?
Khôi Long trong lòng cực kì rung động, lão không chỉ rung động về nhân khí trên đảo, mà còn về những thứ kì lạ ở đây. Đầu tiên là cả đoạn đường thiết kế cực kì hợp lí, cứ 1 phút là lại thấy một đội tuần khác nhau, toàn bộ là thanh thiếu niên. Quan trọng là tuổi đời rất trẻ nhưng thực lực thậm chí lên tới luyện thể kì. Quái thai sao? Nên nhớ là các đại thế gia, một thiếu niên đạt tới luyện thể kì tốn biết bao tài nguyên của gia tộc vun vén. Mỗi gia tộc chỉ có 1 đến hai luyện thể kì thiếu niên đã là quá tốt rồi. Vậy mà, ở đây đám thiếu niên này luyện thể kì chỉ là đi tuần đường. Khôi Long mặt già có chút sợ hãi. Hai là đoạn đường này lão đã để ý kĩ, hai bên đường là nhà ở. Thật sự kì lạ trong cách xây dựng. Các toàn nhà được xây cao lên cực kì nhiều tầng. Cực kì tiết kiện diện tích, thậm chí được dựng bởi nguyên liệu mà lão cũng không rõ. Khôi Long nhận ra thì không lí nào Vũ Chiến Hùng cùng Hoàng Thái không nhận ra, chẳng qua chỉ là bọn hắn chưa nói thôi. Nhìn vẻ mặt nhưng trọng của bọn hắn là rõ. Bên cạnh Khôi Phúc thì không thể bình tĩnh rồi. Hắn là một thiên tài của gia tộc. Hắn là đệ nhất trong Khôi gia. Mười ba tuổi luyện thể sơ kì. Lực chiến đấu hắn tự tin có thể đánh ngang tay với luyện thể trung kì. Thế nhưng hôm nay nhận thức của hắn như bị sụp đổ. Luyện thể kì sao? Thiên tài sao? Ở đây thiên tài như hắn chỉ là tuần tra buổi tối mà thôi. Khôi Phúc thật sự không chịu nổi rồi. Thảo nào, Hoàng Minh nhanh như vậy, đến một đòn hắn cũng không đỡ nổi. Thậm chí, hắn còn không biết, liệu hắn có thắng nổi tên mập mạp kia không? Nơi này, tóm lại nơi này là thế nào?
Khôi Phúc ngơ ngẩn suy nghĩ trong đầu, tay hắn không may quơ phải một cái bóng đèn. Cái bóng đèn chịu môt ít linh lực không ngờ rè rè chậm chờn nổ cái bụp một cái. Dị biến xảy ra.
- inh ò inh ò!
Một loạt tiếng kêu ầm ĩ, vang vọng cả đảo. Ngay lập tức người trong nhà ùa ra, liên tục liên tục không ngớt. Ai cũng vô cùng nghiêm túc, người bay ra đầy kín con đường.
- Đây là....?
Khôi Phúc sợ hãi, không phải chứ?
6 Người lập tức bị bao vây, Hoàng Thái, Vũ Chiến Hùng, Khôi Long trợn tròn mắt.
- Ta kháo, không phải chứ, đông thế này, luyện khí kì, luyện thể kì??
Vũ Chiến Hùng không nhịn được chửi thề. Lão quá sợ hãi rồi. Luyện thể kì đông nghịt một đám.
Hoàng Thái cùng Khôi Long Khôi phúc lúc này cũng há hốc miệng rồi, không biết nói gì.
- Thiếu gia!!!
Gần ngàn người không hẹn mà quỳ một chân hành lễ. Vô cùng đồng đều, không hề có ai chậm hoặc nhanh. Mà rõ ràng không thấy ai hô ám hiệu cả.
- Lão đại, có chuyện gì báo động vậy?
Trương Vô Kỵ đi từ đám người bước ra.
- Ồ, luyện thể hậu kì, nửa bước ngân huyền?
Hoàng Thái kinh hãi. Tiểu tử này, thực lực thật không tin nổi.
Hoàng Minh lắc đầu, đoạn nói:
- Ta chỉ muốn xem phản ứng của đại đội ra sao thôi! Coi như tạm ổn rồi! Đứng dậy đi!
Một lời Hoàng Minh như thánh chỉ, đồng loạt gần nghìn người đứng dậy.
- Mọi người đi thôi!
Hoàng Minh quay qua đám người vẫy vẫy tay. Thiên Sát đại đội lập tức giải tán, nhanh chóng về phòng. Chỉ vài giây đã biến mất hết.
- Tốc độ thật nhanh, vô cùng chính quy, dường như còn ngang với mật đội của gia tộc.
Hoàng Thái thầm nghĩ trong đầu. Lão cũng có rất nhiều câu hỏi. Bây giờ lại chưa hỏi được làm lão cảm thấy vô cùng ức chế.
Hoàng Minh dẫn theo đoàn người tới khu vực chỉ huy. Đi theo dãy nhà vào trong. Đến khi vào đến phòng, Hoàng Thái mới xách tai Hoàng Minh lên, hỏi:
- Tiểu tử, trả lời ngay cho ta?
Hoàng Minh bị giật mình, la lên oai oái.
- Gia gia, có gì từ từ nói, không nên động thủ chứ, đau đau!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...