- Nàng xem Linh mạch ở nơi nào?
Hoàng Minh hỏi.
Cao Trang thu hồi vẻ nhí nhảnh, lập tức nghiêm túc quan sát, hai tay nàng đan vào nhau, hai ngón cái lại xoay xoay rất kì lạ. Phải mất gần năm phút, nàng mới ngừng hành động này.
- Ở khu rừng bên trái!
Cao Trang chỉ ngón tay, Hoàng Minh nhìn theo. Một khu rừng nhỏ, đây là nơi luyện tập của các chiến sĩ, không ngờ lại là nơi chôn linh mạch sao?
- Chắc chắn chứ?
Hoàng Minh hỏi lại. Cao Trang không đáp, nàng chỉ gật đầu. Hoàng Minh cho yêu thua bay xuống dưới, ngay lập tức phi về khu huấn luyện.
- Lão đại, ngươi tới rồi!
Trương Vô Kỵ đang đứng quan sát trên đài, thấy Hoàng Minh tới liền chào đón, Hoàng Minh gật đầu. Nhưng Hoàng Minh không chỉ đến một mình.
- Lão đại, đây là...?
Trương Vô Kỵ ngạc nhiên hỏi.
Hoàng Minh chưa kịp nói, bên kia Cao Trang đã ôm lấy một cánh tay Hoàng Minh, đáp lời:
- Ta là Vợ hắn!
Trương Vô Kỵ:.....!
Hoàng Minh:.....!
Lão đại đúng là lão đại, đi một chuyên về nhà mà đã kéo về một cô vợ xinh đẹp bá đạo. Trương Vô Kỵ vừa buồn cười vừa nể phục vô cùng. Hắn giơ cao ngón cái lên biểu thị. Hoàng Minh mặt có chút đen lại.
- Thôi, không đùa, đệ giúp ta hai trung đội, san phằng đào sâu khu vực này cho ta.
Hoàng Minh vừa nói vừa chỉ chỉ vào khu rừng nhỏ trên bản đồ được dựng ở bàn. Trương Vô Kỵ gật đầu, dù hắn không rõ lắm ý định của Hoàng Minh nhưng việc này vẫn đơn giản. Ngay lập tức đi ra ngoài một lúc rồi quay về.
- Chu Du đâu?
Hoàng Minh thấy Trương Vô Kỵ quay về liền hỏi.
- Hắn là đi giao dịch với Phiên Ảnh hội đấu giá rồi. Hình như Hoa Anh đào có vụ gì đó cùng Phiên Ảnh hợp tác.
Mặc dù phân cấp, nhưng Trương Vô Kỵ vẫn gọi Chu Du như là bạn bè chí cốt. Cả Chu Du cũng vậy, điều này Hoàng Minh biết nên cũng không có nói gì.
- Ta nghĩ hợp tác là phụ, gặp người tình là chính đây!
Hoàng Minh chậm rãi nói. Trương Vô Kỵ không nhịn được cười. Chuyện của Chu Du hắn cũng biết. Hai người là chưa giấu nhau chuyện gì cả.
- Tốt rồi, thế còn chuẩn bị cho lễ kỉ niệm thế nào?
Hoàng Minh lại hỏi. Trương Voi Kỵ là phụ trách chính trên đảo, chính hắn gần như là đứng thứ hai quyền uy của đảo, chỉ sau Hoàng Minh mà thôi. Mọi sự vụ cũng một tay hắn giải quyết đấy.
- Xong rồi lão đại, các đơn vị đều đã chuẩn bị tốt.
Hoàng Minh gật đầu, hắn cùng Cao Trang rời đi.
- Wow, đây là vật gì? Sao nó có thể phát sáng vậy?
- Thật kinh ngạc, vật này là gì, nó có thể dùng để di chuyển sao?
Cao Trang đi cùng Hoàng Minh, trên đường kiên tục cảm thán không thôi. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy những vật kì lạ như thế này. Thật khó tin, nơi đây như một thế giới khác lạ, xa lạ cực kì.
- Đây là làm sao làm được? Những thứ này...
Cao Trang liên tục hỏi Hoàng Minh, Hoàng Minh chỉ lắc đầu, rồi lại gật đầu. Đoạn hắn không nhịn được nữa mới nói.
- Đây gọi là Khoa Học kĩ thuật!
- Lệnh Hồ đại ca! Mau về thôi, tới bữa trưa rồi!
Tiếng nữ hài lanh lảnh vang lên bên thác nước. Nữ hài xinh xắn dễ thương vô cùng, trên người mặc một bộ thanh lam toát lên vẻ thanh thuần vui tươi. Nàng nhảy nhót bên dưới thác nước, miệng liên tục gọi. Giữa thác nước, một thiếu niên đang kiên trì ngồi ở vách đá nhô ra. Nước trên thác không ngừng chảy xuống, rót thẳng vào người hắn, thiếu niên cởi trần, kiên trì ngồi không chịu lùi bước.
- Lệnh hồ đại ca, huynh có xuống ngay không thì bảo?
Quân Nhược Lan hai tay chống hông, hung dữ đe dọa. Vút, thiếu niên mở mắt, bật dậy, nhảy xuống vài bậc rốt cục đứng xuống đất. Tóc tai quần ướt sũng, Quân Nhược Lan lấy ra một bộ y phục, ném sang cho hắn, rồi dặn dò hai câu rời đi. Lệnh Hồ Xung mặc quần áo vào, đã 5 hôm hắn ngồi dưới thức rồi, theo Dương Quá nói, hắn còn phải ngồi ở đây một tháng nữa. Không biết mọi người ở nhà thế nào. Lệnh Hồ Xung chậm rãi di chuyển về nhà. Căn nhà nhỏ trong rừng trúc 4 người một mâm cơm vô cùng đầm ấm.
- Ăn đi Xung đệ, còn lấy sức mà luyện kiếm!
Tiểu Long nữ gắp một miếng thịt bỏ vào bát Lệnh Hồ Xung chậm rãi nói.
- Long Tỉ tỉ, bọn muội liệu có trở về được không?
Quân Nhược Lan tự nhiên có chút nhớ phụ thân, nhớ gia gia. Nàng xa nhà khá lâu rồi. Không có nàng ở nhà không biết phụ thân nàng, gia gia nàng ăn cơm có ngon không!
Tiểu Long nữ quay qua Dương Quá, thấy hắn gật đầu. Nàng cũng không trả lời Nhược Lan, tay nàng đưa vào cổ áo, không ngờ lôi ra một sợi dây chuyền. Điều kinh ngạc ở đây, mặt dây chuyền lại không khác mấy dây chuyền của Nhược Lan.
- Đây là?
Quân Nhược Lan kinh ngạc nàng vội lấy ra từ cổ áo chiếc vòng cổ của nàng, hai chiếc vòng không khác nhau là mấy. Chuyện này là sao?
Tiểu Long Nữ mỉm cười, nàng lại cất đi dây chuyền, đoạn chậm rãi nói.
- Nó có tên là Bi Sa vòng cổ. Của ta và của muội đều giống nhau. Chỉ khác một chút, ta đã điều khiên được nó, còn muội thì chưa?
Là sao? Quân Nhược Lan cùng Lệnh Hồ Xung kinh ngạc, chăm chú lắng nghe.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...