Hoàng Minh ngồi lên chủ vị, cả đám đều yên lặng chờ đợi.
- Hôm nay ta có một cái cơ duyên, ta cần các ngươi làm một chuyện!
Hoàng Minh mở lời.
- Xin thiếu gia phân phó!
Cả đám quỳ một chân xuống, rất đồng đều. Hoàng Minh rất hài lòng.
Đoạn nói:
- Ta có một phế tích, ta cần các ngươi tiến vào, sau đó mang về cho ta đồ vật!
- là vật gì Thiếu gia?
Lưu Vân lên tiếng!
Hoàng Minh uống một ngụm trà, đoạn nói:
- Kiếm!
Kiếm? Cả đám ngơ ngác, nơi đó có kiếm sao?
Hoàng Minh cũng không dấu giếm, hắn kể ra trận chiến của thập tứ kiếm sau đó nói lên ý định của hắn. Mỗi người một kiếm, nhận chủ, mang về.
- Nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Cả đám chắp tay đứng, hai mắt kiên định.
- Tốt, ta chờ các ngươi chiến thắng trở về. Phú Quốc đảo, sau này đều so các ngươi bảo hộ.
Hoàng Minh gật đầu, đi xuống vỗ vai từng người một. Cả đám hai mắt đều đỏ rực. Thiếu gia động viên bọn hắn, đây lad vinh dự bậc nào. Nhất định không được để người thất vọng. Trong lòng mỗi kẻ đều thầm nhủ như vậy.
Hoàng Minh hai tay quơ quơ trước mặt, hắn mở ra vé phế tích đại chiến thập tứ kiếm.
- Tinh tinh, Phải chăng sử dụng duy nhất một lần vé phế tích đại chiến thập tứ kiếm!
- Đúng vậy!
Hoàng Minh xác nhận, vù vù vù, một không gian kì lại xuất hiện, Chu Du nhíu mày. Cả đám 14 người tuy kinh ngạc nhưng không nói gù, nhanh chóng theo nhau đi vào.
Hoàng Minh thở ra một hơi, vô cùng mệt mỏi đi ra khỏi phòng.
- Lão đại!
Chu Du gọi nhỏ.
- Sao vậy?
Hoàng Minh đáp.
Chu Du mỉm cười, nói:
- Nhiều Lúc ta cứ cảm nhận ra như ngươi không thuộc người thế giới này!
Một câu nói làm Hoàng Minh giật mình, tiểu tử này biết được cái gì sao?
- Nhưng ngươi vẫn là lão đại của bọn ta, dù thế nào đi nữa.
Chu Du nói đến đó, bước đi.
- À mà, Trần Di nói lãi đại ngươi tối nay nên về gia tộc một chuyến.
Chu Du nói với lại một câu. Hoàng Minh ậm ừ.
Tối đến, Hoàng Minh nhảy từ trên lưng yêu thú phi hành xuống. Hoàng gia giờ này vẫn còn náo nhiệt. Hoàng gia năm nay đạt giải nhất nên tổ chức ăn mừng thật lâu. Hoàng Minh hắn cũng không rõ là đã nhảy xuống ở mái nhà ai. Đang định đi xuống thì nghe được có tiếng nói làm hắn để ý.
- Phụ thân, Tên khốn kia không ngờ mạnh như vậy, hắn thật là con của Hoàng Chấn Giang?
Hoàng Minh hai tai vểnh lên, chuyện gì mà có liên quan đến hắn và cha hắn như vậy?
- Hừ, một tiểu tử không ngờ tu vi đã cao như vậy, thiên phú không kém gì cha hắn. Hoàng Chấn Minh sao? Rồi ta cũng sẽ cho hắn ra đi như thằng cha phế vật của hắn.
- Phụ thân, chuyện năm đó là do người làm sao?
Thiếu niên kia hỏi.
Hoàng Minh chăm chú vô cùng. Tay hắn không biết từ lức nào đã xuất hiện một vật hình chiếu.
- Hừ, năm đó chính là ta chủ đạo, mà thôi không nói chuyện đó nữa. Ngươi cứ việc tu luyện đi, chuyện khác để ta lo. Sớm muộn gì Hoàng gia cũng rơi vào tay của ta mà thôi. Ha ha ha.
Hoàng Minh trên mái nhà miệng nhếch lên, đúng là không tìm mà thấy, các người làm rất tốt. Trước khí đi hắn lên thanh lọc gia tộc trước vậy!
Tay phải để lên trán, Hoàng Minh biến mất khỏi mái nhà.
- Mẫu thân, ta về rồi!
Hoàng Minh đi vào sảnh đã thấy rất nhiều người đang uống mừng trong sảnh lớn. Hoàng Gia đúng là gia tộc lớn, Hoàng Minh đi mất hơn chục phút mới tìm tới nơi này.
- Tiểu tử kia, lại đây!
Hoàng Thái cười ha hả, gọi Hoàng Minh lại. Người trong tộc biết ý tránh ra hai bên, vô cùng Thưởng thức Hoàng Minh.
- Hừ, một đám giả tạo.
Hoàng Minh hừ một tiếng, đám người thuận chiều nào theo chiều ấy Hoàng Minh rất không cho mặt mũi, năm xưa phụ thân hắn cũng do đám người này mà phải rời đi đấy.
Rất nhiều thiếu nam thiếu nữ thì bàn tán xôn xao, kẻ hâm mộ thán phục, kẻ ghen ghét không vừa lòng.
Hoàng Minh không để ý, tiến vào trong, Hoàng Thái hai mắt híp vào. Hắn rất tán thưởng vẻ ung dung này của Hoàng Minh, không kiêu không ngạo.
- Ngồi đi!
Hoàng Thái nói.
Hoàng Minh gật đầu, vị gia gia này, hắn vẫn không quen gọi. Từ trước tới giờ ấn tượng của hắn không tốt lắm.
- Một trận làm nên danh tiếng đấy, tiểu tử, phần thưởng quán quân của ngươi hiện tại gia gia đang cầm. Lát tan tiệc, đến phòng ta lấy đi.
Hoàng Thái nói xong, tay cầm lên li rượu, cả đoàn người cùng nhau cầm li lên, Hoàng Minh cũng miễn cưỡng cầm. Dù sao cũng phải cho lão chút mặt mũi. Hoàng Chấn Giang bên kia Cùng Trần mẫu cũng nâng li lên. Uống một ngụm. Hoàng Minh uống hết vài li, một số người đến chúc hắn lại nhẹ nhàng từ chối. Hôm nay không say được, còn có việc phải làm. Hoàng Minh chờ đến nửa đêm, tiệc mới tàn. Trước khi rời tiệc Hoàng Thái lại dặn Hoàng Minh tới một lần nữa. Hoàng Minh gật đầu.
Hỏi thăm một chút Hoàng Minh mới đến được phòng Hoàng Thái. Phòng Hoàng Thái nằm ở phía sau cùng Hoàng gia. Hoàng Minh chậm rãi đẩy cửa vào. Bên trong Hoàng Thái đã chờ sẵn. Trên bàn còn có hai li chè. Hoàng Minh rất tự nhiên đi tới ngồi xuống bàn. Hoàng Thái gật gù, không hề có chút kiêng kị nào. khá tốt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...