Tác giả: Kiều Lam
Mấy năm nay, cha Vệ và Vệ Tùng tuy ngoài miệng ghét bỏ Quý Tinh Trạch, nhưng tim người đều là thịt, anh là người thế nào, cha Vệ và Vệ Tùng đều xem trong mắt, hai người cũng không phải kẻ ngốc, trong lòng đã sớm coi anh thành người nhà.
Sở dĩ vẫn luôn không gật đầu, hoàn toàn là do hai người cuồng con gái/ em gái này vẫn không cam lòng gả Nguyễn Kiều ra ngoài mà thôi.
Tuy bên ngoài đều truyền Quý Tinh Trạch là một con hát căn bản không xứng với Nguyễn Kiều, Vệ gia sẽ không đồng ý để anh và Nguyễn Kiều ở bên nhau, nhưng trong lòng cha Vệ và Vệ Tùng đều rõ ràng, nếu Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch chia tay, muốn tìm một người thích hợp lại không có dị tâm với cô, quả là khó hơn lên trời.
Dù sao thì con gái/ em gái có tiền án, yêu đương rồi thật sự rất dọa người.
Thật ra, kéo dài hai năm, cha Vệ đã ngồi không yên nổi nữa.
Thường thường dùng ngôn ngữ ám chỉ hai người, có thể kết hôn, nên kết hôn rồi, rốt cuộc khi nào kết hôn.
Nhưng hai người lại không ai có ý đó, khiến cha Vệ rất lo lắng.
Ông buồn bực, hai đứa nhỏ này yêu đương lên hotsearch ngày ngày mà sao lại mãi không muốn kết hôn?
Nếu không phải còn bình tĩnh, ông cũng muốn chọc phá cây dù nhỏ của hai người, để hai người phụng tử thành hôn!
Buổi biểu diễn của Quý Tinh Trạch, cha Vệ và Vệ Tùng tuy ngoài miệng ghét bỏ, nhưng ăn mặc lại rất trang trọng.
Đặc biệt, cha Vệ còn lên WeChat khoe một lượt với bạn tốt.
Các bạn tốt tức đến mức suýt thì kéo đen ông luôn.
Đặc biệt là Hạ lão gia tử đang bệnh nặng, thấy tin tức, suýt nữa thì tức đến qua đời.
Hạ Thần Nhiên ngồi bên gọt táo cho ông ta, thấy vậy, vội vàng giúp ông ta thuận khí.
Hạ lão gia tử càng nhìn hắn thì càng ngứa mắt, mắng, "Lúc trước cha chọn vợ cho mày rõ tốt, đã đẹp, trong lòng lại chỉ có mày, thế mà cái chày gỗ mày đầu úng nước, một hai phải nhào vào giới giải trí thì thôi, còn khiến người ta tức bỏ chạy! Giờ mà cưới nó về rồi, có Vệ gia, dù cha không còn, Hạ thị chúng ta cũng sẽ không có chuyện như hôm nay!"
Động tác gọt hoa quả của Hạ Thần Nhiên dừng một lát, "Con không thích cô ấy, cưới về cũng chỉ là một đôi oán ngẫu."
"Ha hả, lúc trước, giá trị của công ty sụt giảm hơn 100 triệu, mày vui không? Có lối tắt nhưng cứ thích tìm đường chết, cha cũng không kéo được, sớm muộn gì cũng có ngày mày phải hối hận! Lăn lăn lăn, còn không mau về công ty làm việc đi, chạy tới đây gọt táo cho cha thì có thể bù lại 100 triệu kia chắc? Nếu không muốn đi lối tắt thì thành thật đến công ty làm đi, kiếm bù lại hết tổn thất về cho cha!"
Hạ Thần Nhiên nghe vậy mím môi, không đi ngay, mặc Hạ lão gia tử mắng mỏ, mãi đến khi đã gọt và thái xong cả quả táo đặt bên cạnh Hạ lão gia tử, hắn mới đứng dậy, "Vậy con đi đây, tạm biệt cha."
Hạ lão gia tử không để ý đến hắn.
Hạ Thần Nhiên nhìn ông một cái rồi mới rời đi.
Bệnh viện tư nhân này vốn là bệnh viện Hạ gia rót vốn, giá cả khá cao, nhưng hệ thống bảo mật rất tốt.
Lúc ra thang máy, hắn bỗng bị một người phụ nữ hấp tấp bộp chộp lao vào, suýt thì bị đâm ngã.
Người phụ nữ hô đau một tiếng, giọng rất hung, hung tợn trừng hắn, "Anh đâm vào người khác mà không biết xin lỗi à?"
"Tiểu thư, chắc tôi không phải dạy cô đạo lý xuống trước lên sau của thang máy nhỉ?" Hạ Thần Nhiên không kiên nhẫn, mấy năm nay có vô số phụ nữ tìm lý do ăn vạ hắn, có giả vờ kiên cường, có giả vờ vô tội, còn có kiểu không sợ cường quyền, thấy nhiều rồi, Hạ Thần Nhiên cảm thấy mình còn diễn tốt hơn họ.
Hắn mặt không biểu cảm nhìn qua, ánh mắt bỗng dừng lại trên mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ thấy hắn nhìn mình chằm chằm, biểu cảm càng hung, "Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa từng thấy mỹ nữ à? Nhìn nữa tôi sẽ cáo anh tội quấy rối tình dục!"
Gân xanh trên trán Hạ Thần Nhiên nhảy nhảy, hắn vốn không định nói, tính vờ như không thấy, để người phụ nữ này không quá xấu hổ, nhưng mà đối phương lại khắc nghiệt không tha như thế, hắn không nhịn được, lúc xuống thang máy, không nhịn được nhắc nhở, "Tiểu thư, cô còn chưa đẹp đến mức tôi muốn quấy rối, tôi nhìn cô là vì cô......" Hắn chỉ cái mũi của mình, "Nó, lệch."
Nguyễn Kiều căn bản không biết nam chính đã rời khỏi vòng giải trí mà còn có giao thoa với nữ chính.
Buổi chiều hôm đó, cô dẫn theo cha Vệ và Vệ Tùng đi vào buổi biểu diễn từ lối VIP, cả hội trường có hàng chục nghìn người, đã sắp đầy hết, nơi nơi đều là các fans cầm đèn và khẩu hiệu tiếp ứng.
Ba người ngồi ở chính giữa hàng đầu tiên, mấy người bên cạnh thấy ba người họ tiến vào, không nhịn được nhìn nhiều vài lần, hàng trước có không ít minh tinh, có mấy người đến từ Thiên Ngu, đại khái là thấy Vệ Tùng và Nguyễn Kiều hơi quen.
Chỉ là Nguyễn Kiều và Vệ Tùng đều che kín mít, cha Vệ lại không phải nhân vật của công chúng nên nhất thời không ai nhận ra.
Ba người ngồi xuống, có nhân viên công tác đưa một cái lightstick siêu lớn qua.
Nguyễn Kiều nhìn thấy nó, hơi sửng sốt, "Cái lightstick từ đâu ra vậy?"
Vệ Tùng cũng khá sửng sốt, chỉ nghe cha Vệ ở bên ho nhẹ một tiếng, "Anh con thuê người làm!"
Vệ Tùng ngồi một bên:???
Nguyễn Kiều nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh trai thì lập tức hiểu ra, cười khẽ một tiếng, gật đầu, không chọc phá cha Vệ, trêu chọc, "Không ngờ anh trai em lại thâm tàng bất lộ như thế, hóa ra là fan ca nhạc của A Trạch nhà em đấy!"
Vệ Tùng: "......!Mấy người vui là được!"
Vệ Tùng vừa nói xong, cha Vệ lại không biết lấy đâu ra ba cái vòng tay tiếp ứng.
Cha Vệ còn chưa kịp nói, Nguyễn Kiều đã giơ ngón cái tán thưởng anh mình, "Ồ, anh còn chuẩn bị đủ hết cơ đấy! Ngầu ghê!"
Vệ Tùng: "......"
Lúc ba người đang nói chuyện, âm hưởng chấn động, màn hình thực tế ảo 3D bắt đầu chiếu sáng, cả hội trường buổi biểu diễn như lâm vào rừng sáng, theo đồng hồ đếm ngược, tiếng hét chói tai của fans vang lên khắp sân vận động buổi biểu diễn.
Quý Tinh Trạch nhảy từ giàn giáo xuống, trên màn hình lớn, anh tựa như liếc nhìn chúng sinh, cùng với khuôn mặt tuyệt mỹ kia, khiến fans điên cuồng.
"Aaaaaaaaaa!"
"Aaaa ca ca!"
Cả sân vận động đều bùng cháy lên, tiếng hét của fans như xông thẳng lên trời, cha Vệ bị dọa run run, lightstick trong tay suýt rơi xuống đất, may mà Vệ Tùng nhanh tay lẹ mắt đỡ được.
Ánh đèn tắt, trong bóng tối, lightstick trong tay anh hòa vào biển sao lãng mạn.
Qua một năm lắng đọng, hai năm bạo hồng, Quý Tinh Trạch đã hoàn toàn khác với quá khứ, anh đứng đó, tựa như lưỡi đao sắc bén đón gió, ra khỏi vỏ là có thể đoạt mạng người.
Nguyễn Kiều ngơ ngẩn nhìn người đứng dưới ánh đèn sân khấu, khóe môi không nhịn được, nhẹ nhàng cong lên.
Trong bóng đêm, anh là người duy nhất đứng trong ánh sáng.
Giờ khắc này, cô biết, ngôi sao của cô, sẽ vĩnh viễn không rơi xuống nữa.
Sau khi mở màn, anh lại liên tiếp hát những bài hát phát hành mấy năm nay, trong lúc đó, có những ca sĩ khách mời và những bài hợp xướng phối hợp, khiến anh có chút thời gian nghỉ ngơi.
Cả đêm, không khí buổi biểu diễn như ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, nhiệt liệt đến mức hòa tan người.
Cha Vệ lúc đầu không quen lắm, cuối cùng cũng đứng lên hô hào theo.
Nguyễn Kiều trước giờ chưa từng thấy cha mình 'hoạt bát' như vậy, cô và Vệ Tùng đều run sợ trong lòng.
Cuối cùng, cha Vệ rõ ràng là người lớn tuổi nhất, kết quả mặt ông lại hồng hào phấn chấn, mà hai người trẻ tuổi là cô và Vệ Tùng thì mặt đầy mỏi mệt.
Đến khi kết thúc, Quý Tinh Trạch mới hát ca khúc chủ đề "Thiên sứ hạ phàm" phát hành sau khi vừa ký hợp đồng với Thiên Ngu.
Trước dương cầm, anh mặc bộ đồ trắng, cổ đeo một choker màu đen, nhợt nhạt than nhẹ, tựa như thực sự là một thiên sứ hạ phàm.
Các fans cũng hát theo anh, biển sao đong đưa trong bóng tối, dịu dàng tới cực điểm.
Một bài hát xong, anh dừng lại.
Cả sân vận động cũng yên tĩnh lại.
Quý Tinh Trạch: "Thích không?"
Fans: "Thích!"
Quý Tinh Trạch cười khẽ một tiếng, gỡ mic khỏi giá, sau đó đứng dậy, "Đây là buổi biểu diễn cá nhân đầu tiên của tôi sau khi xuất đạo, tôi rất cảm ơn mọi người vì đã tới."
Fans bên dưới cùng hét lên, có một fans giọng siêu lớn còn gào một câu, "Không cần cám ơn!"
Không chỉ fans cười, Quý Tinh Trạch cũng cười không dừng được.
Mí mắt anh cong cong nhìn thoáng qua hướng âm thanh, sau đó mím môi cười nửa ngày, một tay che mặt, "Xong rồi, tôi vốn định nói gì nhỉ? Tôi viết xong từ nửa tháng trước, sửa chữa mãi, kết cục giờ quên cả rồi."
Fans cười vang.
"Thật ra tôi vẫn luôn muốn nói công khai, nhưng luôn không tìm được cơ hội.
Ngay từ đầu, tôi xuất đạo chỉ vì muốn ca hát, chưa bao giờ nghĩ lại được nhiều người thích như vậy." Quý Tinh Trạch nhìn về phía khán đài, tinh chuẩn bắt được thân ảnh Nguyễn Kiều, ánh mắt mềm mại xuống, "Còn cả đại tiểu thư nữa, nếu không gặp cô ấy, nhất định không có tôi hôm nay."
Trước khi buổi biểu diễn bắt đầu, Nguyễn Kiều đã gỡ mũ, kính râm và khẩu trang ra.
Đột nhiên, một chùm sáng chiếu lên đỉnh đầu cô, mặt cô cũng xuất hiện trên màn hình lớn.
Khuôn mặt của Nguyễn Kiều hiếm khi lộ vẻ mờ mịt.
Quý Tinh Trạch siết chặt mic trong tay, sau đó cúi đầu ho nhẹ một tiếng, "Tôi không lừa mọi người, tôi thật sự đã chuẩn bị ba trang giấy nháp, sửa đi sửa lại, chuẩn bị nửa tháng, tôi có rất nhiều lời muốn nói với đại tiểu thư, nhưng mà giờ, tôi không nhớ được chữ nào cả."
Fans lại lần nữa bật cười, thật ra fans tới tham gia buổi biểu diễn hôm nay đã sớm biết Quý Tinh Trạch sẽ cầu hôn.
Mấy năm nay, fans đều nhìn Quý Tinh Trạch và Nguyễn Kiều một đường đi tới, không ai còn nghi ngờ tình cảm của hai người, thấy Quý Tinh Trạch khẩn trương như thế, có fans sốt ruột hô to, "Ca ca đừng sợ, có bọn em ở đây! Bọn em giúp anh cướp đại tiểu thư về nhà!"
Nguyễn Kiều vốn đang cảm động vì dự cảm trong lòng, nghe vậy thì dở khóc dở cười.
"Thôi, tôi vào thẳng chính đề vậy." Quý Tinh Trạch đi về phía Nguyễn Kiều, màn hình lớn phía sau thay đổi, bên trong đều là ảnh chụp hằng ngày của họ, là hình ảnh họ ở bên nhau hai năm nay.
Từng tấm ảnh lật qua, Quý Tinh Trạch đi tới trước mặt cô, nhận hoa tươi và nhẫn kim cương trong tay nhân viên công tác, quỳ một gối trước mặt cô, "Anh thường nghĩ, rốt cuộc anh có tài đức gì mà gặp được em, anh thật sự cảm ơn ông trời đã đưa em đến bên cạnh anh.
Kiều Kiều, không biết em có nguyện ý cho anh một danh phận, để anh có thể danh chính ngôn thuận chăm sóc em không?"
......
Buổi biểu diễn của Quý Tinh Trạch từ khi bắt đầu đã luôn treo trên hotsearch, sau khi anh cầu hôn, càng khiến dân mạng bùng nổ.
Không ai ngờ được anh mở một buổi biểu diễn cuối cùng lại thành hiện trường cầu hôn.
Tuy có không ít người châm chọc mỉa mai, nhưng đại đa số đều chúc phúc.
Dù sao hai người từ lúc bắt đầu đã không hề giấu diếm công chúng, fans đã sớm biết sự tồn tại của Nguyễn Kiều, tuy có những fans không thể tiếp thu, nhưng nhớ tới thân phận của Nguyễn Kiều và việc cô có thể cho ca ca tài nguyên nên họ đều nhịn.
Thời gian dài, họ lại thành fans của Nguyễn Kiều.
Đặc biệt là thời gian Nguyễn Kiều làm người đại diện dẫn dắt tiểu thịt tươi, các tiểu hành tinh siêu sợ Quý Tinh Trạch bị cạy góc tường, mỗi ngày đều chạy đến Weibo thúc giục ca ca mau nỗ lực ngậm tẩu tẩu về nhà đi!
Sau khi cầu hôn thành công, Quý Tinh Trạch lại hát một bài mới.
Chỉ cần tai không có vấn đề đều nghe ra được nữ thần Muse của anh là Nguyễn Kiều.
Ngày cầu hôn, không ít fans đều khóc, cũng không phải họ khóc vì ca ca tảo hôn mất rồi, mà là khóc vì ca ca nhà mình không dễ dàng, cuối cùng đại tiểu thư cũng chịu cho anh một danh phận.
Trong video tuôn ra, có người nhận ra người đàn ông hốc mắt hồng hồng vỗ vai Quý Tinh Trạch, nghẹn ngào nói "Tôi giao con gái mình cho cậu, cậu phải đối xử tốt với nó" chính là Chủ tịch Vệ thị, lời đồn Quý Tinh Trạch không được Vệ gia tiếp nhận cũng bị đánh vỡ.
Hôn lễ của hai người rất long trọng, tuy không mời truyền thông, nhưng vẫn có không ít ảnh chụp lộ ra.
Võng hữu xem xong, líu lưỡi, đây là hôn lễ của người có tiền à? Học tra thì tiếp tục làm học tra đi, khóc vì ghen tị!
Sau khi kết hôn, hai người đi tuần trăng mật về, nhận một phỏng vấn phát sóng trực tiếp.
Khi bị hỏi hai người quen nhau thế nào, Quý Tinh Trạch cười.
Thật ra vấn đề này đã khiến đại chúng hoang mang nhiều năm, lúc đó hai người không hề giao thoa, nói đại tiểu thư là antifan của Quý Tinh Trạch cũng không quá.
Giọng Quý Tinh Trạch có chút hoài niệm, "Không có gì không tiện nói, giờ ngẫm lại vẫn cảm thấy khó tin."
"Là rất khó tin, anh lại nhẫn tâm đưa một thiếu nữ thanh xuân như em vào Cục cảnh sát!" Nguyễn Kiều hừ một tiếng, tuôn ra thông tin khiến khu bình luận bùng nổ.
MC vẻ mặt khiếp sợ, vội truy hỏi chi tiết, nghe được từ đầu tới cuối màn hí kịch này, đừng nói MC, khu bình luận kín đến mức không thấy được màn hình.
Phát sóng trực tiếp không ngoài dự liệu, bạo.
Từ khi biết chuyện hai người quen nhau thế nào, các fans rất hứng thú với câu chuyện giữa họ, không ít tổng nghệ yêu đương cũng nhân cơ hội mời hai người tới, nhưng hai người đều không nhận.
Tuy hai người không hề rải cẩu lương trước mặt mọi người, nhưng cẩu lương của Quý Tinh Trạch trước giờ chưa từng dừng lại, không chỉ fans, ngay cả người qua đường cũng biết mỗi một album anh viết đều là thư tình anh gửi đại tiểu thư.
Sau này, anh bắt đầu liên tục chiến đấu ở các chiến trường Âu Mỹ, năm 33 tuổi, anh lấy được giải thưởng Grammy cho album của năm, bắt đầu lùi ra sau màn, giảm bớt công việc, ở bên Nguyễn Kiều nhiều hơn.
Fans khóc gào, chỉ có thể chúc phúc cho họ, cũng cầu hai người trong lúc lãng mạn chớ quên làm việc.
Sự nghiệp của Quý Tinh Trạch vẫn luôn rất thuận lợi, đời này anh trở thành thần thoại đỉnh lưu bất lão, so với anh, Hạ Thần Nhiên bình đạm hơn nhiều.
Sau khi Hạ Thần Nhiên tương ngộ với nữ chính ở thang máy, cốt truyện vẫn khiến hai người đi đến cùng nhau, nhưng Hạ lão gia tử lại bất ngờ qua đời, mang đến đả kích to lớn cho Hạ thị, đại khái do không có nữ phụ ác độc kê chân, tình cảm của hai người cũng không sâu đậm, vì ổn định công ty, Hạ Thần Nhiên lựa chọn từ bỏ nữ chính, liên hôn.
Đối tượng liên hôn của hắn là một thiên kim gia thế tương đương, hai người không có tình yêu, sinh hạ một người thừa kế xong thì ai lo phận nấy, chỉ là Hạ thị không thể khôi phục lại như khi Hạ lão gia tử còn sống.
Mà nữ chính, không có bàn tay vàng là Hạ Thần Nhiên, sự nghiệp không có khởi sắc, nhanh chóng lui khỏi vòng giải trí, gả cho một phú nhị đại.
Năm Quý Tinh Trạch và Nguyễn Kiều 70 tuổi, bộ phim ghi lại câu chuyện tình yêu của hai người công chiếu, hai người nắm tay bao hết cả rạp chiếu phim.
Diễn viên đóng vai nam nữ chính đều có kỹ thuật rất tốt, hình tượng cũng có chút tương tự với hai người, lúc gần xem hết phim, Quý Tinh Trạch bỗng quay đầu, nhẹ hôn lên môi Nguyễn Kiều, "Cô bé đó không đẹp bằng em."
Khuôn mặt anh đã có dấu vết của năm tháng, nhưng đôi mắt đã không còn sáng ngời kia vẫn tràn ngập tình yêu như trước đây, từ ánh sáng chiếu rọi trong mắt anh, Nguyễn Kiều thấy được ảnh ngược của chính mình.
Sau đó, cô nghe được giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai, "Cám ơn em đã đến bên cạnh anh."
"Anh yêu em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...