Tác giả: Kiều Lam
Quý Tinh Trạch nhìn Nguyễn Kiều hồi lâu, phát hiện cô không có ý định thu hồi tầm mắt, khóe miệng anh gục xuống.
Anh cười một cái, cố ý dùng giọng kinh ngạc lên tiếng, "Anh Hạ? Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp anh ở đây."
Biểu cảm trên mặt Hạ Thần Nhiên vốn còn rất bình thường, nghe Quý Tinh Trạch gọi mình là anh Hạ, mí mắt nhảy nhảy.
Thật ra hắn không muốn nói chuyện với Quý Tinh Trạch chút nào, nhưng vẫn nhẫn nại, lãnh đạm gật đầu, "Đã lâu không gặp."
Quý Tinh Trạch lại giống như chẳng hề phát hiện sự lãnh đạm của hắn, tò mò như muốn hỏi hết mười vạn câu hỏi vì sao, liên tục cắm dao vào ngực Hạ Thần Nhiên, "Trước đó không phải tuyên truyền anh Hạ sắp phát hành album sao? Không biết album của anh chuẩn bị đến đâu rồi? Khi nào phát hành ca khúc chủ đề vậy?"
Hạ Thần Nhiên: "......"
Nguyễn Kiều không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Cô che mặt, ho nhẹ một tiếng, "Xin lỗi, tôi không cười anh, chỉ là thấy hơi ngứa họng."
Hạ Thần Nhiên: "......"
So với Quý Tinh Trạch đã ngậm em gái mình đi rồi, Vệ Tùng càng ngứa mắt Hạ Thần Nhiên hơn.
Tuy nhiên, dù hai nhà không liên hôn thì công ty vẫn còn hợp tác, không tiện xé rách mặt nhau ra.
Vệ Tùng không muốn để Hạ Thần Nhiên xuất hiện lâu trước mặt Nguyễn Kiều, vì thế, dứt khoát ngắt ngang câu chuyện kỳ quái của ba người, trực tiếp mang Hạ Thần Nhiên đi.
Không có bóng đèn to đùng là Vệ Tùng, Nguyễn Kiều có thể ở riêng với Quý Tinh Trạch.
Cô lấy một ly nước trái cây cho anh, "Tửu lượng của anh kém lắm, đừng uống rượu, hôm nay cha và anh em đều ở đây, đừng để họ nhìn thấy bộ dạng say rượu chơi điên của anh."
Ánh mắt Quý Tinh Trạch nhàn nhạt liếc qua Nguyễn Kiều, nhận ly nước trái cây, nhẹ nhàng lắc lư ly nước, không nói gì.
Nguyễn Kiều nhìn anh, bưng một ly rượu vang đỏ lên.
Quý Tinh Trạch rũ mắt, vẫn không nói một lời.
Thời gian này ở chung, Nguyễn Kiều đã hiểu anh, biết vẻ mặt này của anh là ghen tị, lập tức cảm thấy khó hiểu, "Anh sao thế, đừng nói với em là vì anh ta chủ động chạy tới chào hỏi nên anh tức giận với em đấy nhé?"
Quý Tinh Trạch nhìn cô một cái, "Anh không có."
Nguyễn Kiều: "......" Rõ ràng đã ghen tị mà còn phủ nhận.
Đúng là càng chiều càng khó tính.
Nguyễn Kiều còn muốn nói gì đó, người phụ trách yến hội nhà họ Hạ bỗng chạy tới.
Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch đều nhìn qua.
"Ngài là Quý Tinh Trạch đúng không?" Người phụ trách vươn tay, "Chào ngài, tôi là Hạ Bình, thật ngại khi mạo muội tới đây quấy rầy ngài.
Là thế này, hôm nay chúng tôi vốn mời XX đến, nhưng vừa rồi người đại diện của anh ấy báo cho tôi là anh ấy bị vướng vào tai nạn giao thông nên không thể tới.
Tôi nhớ ngài vừa phát hành một ca khúc mới, đúng không? Không biết có thể nhờ ngài giúp đỡ không? Chúng tôi sẽ trả thù lao gấp đôi giá trị trường."
Quý Tinh Trạch không lên tiếng, nhìn về phía Nguyễn Kiều trước, "Chuyện trong nhà tôi trước giờ đều do Đại tiểu thư quyết."
Người phụ trách: "......"
Anh ta cười với Nguyễn Kiều, biểu cảm hơi chột dạ, "Vệ tiểu thư, ngài xem......"
"Tôi không cần xem." Nguyễn Kiều trực tiếp cự tuyệt người phụ trách, cô nhìn hắn, ngoài cười nhưng trong không cười, "Gấp đôi giá thị trường bảo bạn trai tôi hát rong cho các người, biết chọn người ghê đấy."
"Vệ tiểu thư, không phát hát rong, ngài nói vậy thì khó nghe rồi, tôi không có ý gì khác, chỉ có thành ý mời Quý tiên sinh thôi." Người phụ trách lau mồ hôi trên trán.
Nguyễn Kiều "Ha hả" hai tiếng, "Nếu có thành ý như vậy sao không để Hạ Thần Nhiên lên hát? Anh ta và Quý Tinh Trạch từng cùng một nhóm, còn là Center đấy, sinh nhật của chú Hạ, Hạ Thần Nhiên lên hát bài chúc thọ, không phải quá hợp sao?"
Người phụ trách nghe mà muốn trọc đầu.
Ai chẳng biết trên dưới Hạ gia không ai đồng ý, nhưng Hạ Thần Nhiên vẫn bỏ mặc gia nghiệp không thừa kế, chạy đến giới giải trí làm idol.
Lúc trước, vì việc này, Hạ lão gia tử đã tức đến phát bệnh.
Hạ thiếu khó khăn lắm mới nguyện ý trở về, nếu bị hắn mời lên ca hát, dù hắn có là họ hàng xa của Hạ gia thì lão gia tử cũng sẽ không tha cho hắn.
Tới tìm Quý Tinh Trạch cũng do không còn cách nào, vốn tưởng Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch chỉ là chơi đùa thôi, trả gấp đôi tiền để Quý Tinh Trạch cứu tràng cũng không phải không được, không ngờ rằng phản ứng của Nguyễn Kiều lại lớn như thế.
"Vệ tiểu thư, ngài cũng biết, tư tưởng của lão gia tử hơi cũ kỹ......"
Người phụ trách còn chưa nói xong đã bị Nguyễn Kiều ngắt lời, "Lão gia tử nhà các người tư tưởng cũ kỹ, cha và anh tôi thì tân tiến hơn?"
Người phụ trách sửng sốt, nhận ra ý của Nguyễn Kiều thì trợn to hai mắt.
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Anh có thời gian còn không bằng đi tìm anh trai tôi, bảo anh ấy khẩn cấp tìm một người tới giúp anh, đừng đánh chủ ý vớ vẩn lên người Tinh Trạch nhà chúng tôi, anh ấy soạn nhạc viết bài hát phát hành album là theo đuổi nghệ thuật và giấc mơ của mình, không phải tới làm người hát rong cho anh."
Người phụ trách biết không thể làm gì hơn, nói thêm nữa là đắc tội hẳn với Nguyễn Kiều luôn, vậy nên vội vàng xin lỗi rồi rời đi.
Quý Tinh Trạch đứng bên cạnh Nguyễn Kiều, yên lặng nhìn cô, "Vì sao không đồng ý? Chẳng qua chỉ là lên hát một bài mà thôi."
"Anh muốn đi?" Nguyễn Kiều nhướng mày.
Quý Tinh Trạch lắc đầu.
Nguyễn Kiều cong cong môi, "Vậy không phải được rồi sao."
Quý Tinh Trạch nhìn cô, ánh mắt chuyên chú và nóng bỏng.
Nguyễn Kiều bị ánh mắt của anh làm đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng.
Quý Tinh Trạch khắc chế vươn tay, sửa sang lại mái tóc cho cô.
Tuy trong yến hội có rất nhiều người, nhưng cố tình chỉ có bầu không khí giữa hai người họ là dính lại với nhau, nhìn thôi đã cảm thấy có bong bóng màu hường bay lên rồi.
Cha Vệ đang nói chuyện với Hạ lão gia tử đột nhiên quét mắt qua hai người, ánh mắt dừng lại.
Hạ lão gia tử chú ý tới, cũng nhìn theo tầm mắt cha Vệ qua, thấy rõ là Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch, hơi nhíu mày, biết rõ còn cố hỏi, "Lão Vệ, sao dạo này không thấy nha đầu Kiều Kiều tới nữa? Trước đây con bé rất thích qua bên này chơi, giờ Thần Nhiên đã về rồi, ông có rảnh thì bảo con bé tiếp tục qua chơi nhé."
Cha Vệ vốn không vừa lòng khi thấy Quý Tinh Trạch dính lấy con gái mình trước mặt công chúng, nhưng giờ thấy Hạ lão gia tử giả vờ hồ đồ, còn đánh chủ ý để con gái ngoan ngoãn của mình ở bên tiểu thử thúi họ Hạ kia, ông lại thấy Quý Tinh Trạch thuận mắt hơn không ít.
Ông vẫy vẫy tay, cười nói, "Đứa nhỏ lớn rồi, quen bạn trai, tôi cũng không quản được, con bé thích chơi thế nào thì chơi thôi."
Hạ lão gia tử không ngờ thái độ của cha Vệ lại là như thế, khóe miệng sụp xuống một chút, "Đứa nhỏ lớn thì vẫn là đứa nhỏ, làm cha mẹ vẫn nên quản, chẳng lẽ mặc kệ nó lật trời? Nhà chúng ta như thế, nếu để bị những người dụng tâm kín đáo từ gia đình bình dân dây dưa thì sẽ phiền lắm."
"Cũng không có gì phiền, gia đình bình dân thì dễ quản hơn chút, dã tâm cũng không quá lớn, chẳng qua chỉ muốn chút tài nguyên mà thôi, tôi chỉ cần người đó có thể luôn luôn đối xử tốt với con gái tôi là được rồi." Cha Vệ cười cười, ý cười sâu xa, "Cả đời này tôi phấn đấu xây dựng và phát triển gia nghiệp, còn chẳng phải là vì để con cái có thể sống tốt, sống như ý sao?"
Nụ cười trên mặt Hạ lão gia tử sắp không giữ được nữa, "Ông cũng quá chiều đứa nhỏ."
Ánh mắt cha Vệ tràn ngập hoài niệm, cảm thán, "Không chiều không được, Kiều Kiều từ nhỏ không có mẹ, giống như một con mèo con, có thể nuôi đến lớn đã không dễ dàng rồi, tôi nào nỡ nói nặng nó nửa lời.
Hơn nữa, nhà tôi còn có anh trai nó, không cần nó phải liên hôn.
Hợp tác thương nghiệp có thể lâu dài hay không, có thể thành công hay không, còn phải xem bản hợp đồng có lỗ hổng hay không, phía đối tác có thành tâm hay không, không liên quan gì đến liên hôn cả.
Thời cổ đại, công chúa đưa đi hòa thân, không phải vẫn đánh nhau diệt quốc không nương tay sao."
Giờ Hạ lão gia tử hoàn toàn không cười được nữa, "Lão Vệ, ý ông là tôi rắp tâm hại người sao?"
"Aizz, ông nghĩ gì thế, sao tôi có thể nghĩ vậy chứ? Chúng ta đều là bạn già nhiều năm, tôi chỉ cảm thán thôi, ông xem ông kìa, cứng nhắc quá rồi." Cha Vệ cười hi hi ha ha.
Hạ lão gia tử miễn cưỡng xả ra một nụ cười, đáy mắt lại lạnh băng.
Tiệc mừng thọ của Hạ lão gia tử hoàn thành thuận lợi, người phụ trách cuối cùng vẫn kịp thời mời một nghệ sĩ khác tới cứu tràng.
Nguyễn Kiều dẫn theo Quý Tinh Trạch tới chào tạm biệt cha Vệ, lại bị cha Vệ trừng một cái, "Con sống bên ngoài đến nghiện rồi đúng không? Ngay cả nhà cũng không về, có tin ba không cho con tiền tiêu vặt nữa không?"
Nguyễn Kiều cười sải bước tiến lên ôm lấy cánh tay cha Vệ, "Gần đây con đi làm mà, ở nhà cũ thì xa quá."
Cha Vệ hừ một tiếng, "Xa thì con cũng phải về! Ngày ngày ở bên ngoài, kỳ cục!"
Dứt lời, ông liếc Quý Tinh Trạch một cái, đây là lần đầu tiên ông nhìn chính diện mặt Quý Tinh Trạch, tuy cha Vệ là nam, vẫn hơi chấn động vì giá trị nhan sắc của Quý Tinh Trạch.
Trước đó chỉ nghe nói con gái mê luyến vẻ đẹp của sao nam này, nhưng cha Vệ lại không mấy tin tưởng, dù sao khoa học kỹ thuật giờ phát đạt lắm, một tấm ảnh chụp photoshop cái là xong, không phân biệt được người hay quỷ luôn.
Giờ thấy người thật, nhan giá trị này lập tức thỏa mãn tiêu chuẩn kén rể của cha Vệ.
Nhưng mà chỉ đẹp thôi thì không được.
Cha Vệ nhìn Quý Tinh Trạch bằng ánh mắt bắt bẻ, nhàn nhạt nói, "Cậu cũng đi theo đi."
Nguyễn Kiều và Quý Tinh Trạch đều cả kinh, nhìn nhau một cái, không hiểu chuyện này là sao.
Nguyễn Kiều bị sung quân lên ngồi ghế phụ, Quý Tinh Trạch ngồi sau cùng cha Vệ, mà Vệ Tùng thì bị đuổi đi lái xe của mình.
Từ sau khi lên xe, Quý Tinh Trạch luôn giữ biểu cảm nghiêm túc đứng đắn, Nguyễn Kiều nhìn qua gương chiếu hậu thấy anh căng thẳng như vậy, trộm bật cười, xoay người nhìn cha Vệ, phá vỡ không khí yên tĩnh trong xe, "Ba, có phải ba chưa nghe nhắc đến anh Tinh Trạch đúng không? Trước đó con bảo anh trai ký hợp đồng với Tinh Trạch, anh ấy còn cười con, cảm thấy con không phân biệt được công và tư, kết quả bài hát mới của Tinh Trạch vừa phát hành, trong mười hai tiếng đã leo lên top1 các bảng xếp hạng âm nhạc lớn."
Tuy trong nhà có công ty giải trí, nhưng cha Vệ là chủ tịch địa ốc, đúng là không chú ý chuyện này.
Nghe Nguyễn Kiều nói thế, ông cũng có chút hứng thú.
Ông nhìn Quý Tinh Trạch, "Tôi muốn nghe dự định của cậu về tương lai."
Tác giả có lời muốn nói:
Vệ ba ba: Nghe nói phương diện nào đó của cậu không được? Định khi nào trị?
Nam chính:.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...