Tác giả: Kiều Lam
Dưới ánh mặt trời chói chang, cả thành phố điện ảnh tựa như sắp bị nướng chảy, mắt thường cũng có thể nhìn thấy bầu không khí vặn vẹo.
Đoàn phim vừa quay xong một cảnh, đang nghỉ ngơi, nam chính không những không đến phòng nghỉ, mà còn kéo một áo rồng đến nơi vắng vẻ, đẩy mạnh cô vào tường như ném rác, "Vệ Kiều, cô đủ chưa hả!"
Mãi đến khi lưng va vào tường, Nguyễn Kiều mới tiếp thu xong cốt truyện và ký ức của nguyên chủ, nhìn nam nhân vẻ mặt chán ghét trước mắt, cô không nhịn được chớp chớp mắt.
"Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, tôi không thích cô, cũng không thể nào ở bên cô, Vệ Kiều, cô chừa lại cho mình chút thể diện đi, đừng để tôi khinh thường cô!"
Nguyễn Kiều cười lạnh một tiếng, "Tôi không cần mặt mũi, vậy kẻ vừa nói không thích tôi, vừa không từ chối sự giúp đỡ của tôi như anh thì là cái gì?"
Sắc mặt người đàn ông càng lạnh, "Tôi bảo cô giúp tôi lúc nào?"
Nguyễn Kiều ôm cánh tay đánh giá người đàn ông từ trên xuống dưới, nhìn đến mức hắn cau mày, mới chậm rãi lên tiếng, "Anh một hai phải lao vào giới giải trí, thậm chí còn vì vậy mà tranh cãi không vui với hai bác, tất cả tài sản đều bị đóng băng, bác trai cũng từng nói không cho phép bất kỳ ai giúp anh! "
Nguyễn Kiều còn chưa nói xong, người đàn ông đã không kiên nhẫn ngắt ngang, "Những chuyện này tôi đều biết, rốt cuộc cô muốn nói cái gì!"
"Ha.
" Nguyễn Kiều cười, "Hạ Thần Nhiên, chẳng lẽ anh đang giả vờ hồ đồ với tôi đấy à? Từ lúc anh xuất đạo đến nay, vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, chưa từng xảy ra bất kỳ chuyện gì, thậm chí anh muốn tài nguyên nào thì chỉ cần vẫy tay nó sẽ tự mình dâng đến tận cửa, anh đã từng nhìn thử xem người khác xuất đạo ra sao chưa?"
"Không có người nhà chống đỡ, đằng sau không có ai hỗ trợ, anh nghĩ vì lý do gì mà anh có thể lấy được những thứ đó?"
"Hay là anh nghĩ mình là con cưng của trời, những nhà tư bản đó đều làm từ thiện, thấy anh vừa xuất đạo nên không nhịn được chuyển tài nguyên cho anh?"
Hạ Thần Nhiên kinh ngạc, nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều một lát, sắc mặt trở nên rất khó coi, "Vậy nên, đó! Đều do cô cho người đưa tới?"
Nguyễn Kiều nhướn mày, "Không thì sao? Rơi từ trên trời xuống?"
Hạ Thần Nhiên chật vật quay mặt đi, hít sâu vài hơi rồi mới nói, "Tôi sẽ không cám ơn cô, cho dù cô đã làm nhiều vì tôi như vậy, tôi vẫn sẽ không ở bên cô, cô không cần phí tâm tư trên người tôi nữa.
Từ lúc tôi xuất đạo đến giờ, rốt cuộc cô đã tiêu bao nhiêu tiền cho tôi? Cô liệt kê một danh sách đi, sau này tôi sẽ trả lại cho cô.
"
Nguyễn Kiều cười.
Cốt truyện tiểu thuyết còn chưa bắt đầu, Hạ Thần Nhiên bây giờ chẳng qua chỉ mới là một người mới xuất hiện không lâu trong giới giải trí mà thôi, không có những vòng hào quang kia bao phủ, hắn không mặt dày như sau này.
Phải biết, trong nguyên tiểu thuyết, nguyên thân ngây ngốc ném tài nguyên giúp Hạ Thần Nhiên vượt qua thời kỳ chiếu mới, trở thành đỉnh lưu, Hạ Thần Nhiên không những không cám ơn cô ấy câu nào, ngược lại còn bày sắc mặt cho cô ấy xem, còn phát ngôn bừa bãi là chỉ dựa vào bản thân cũng có thể hot, hoàn toàn không cần nguyên thân tự chủ trương làm mấy chuyện dư thừa.
(Đỉnh lưu là từ để chỉ những ngôi sao sở hữu lưu lượng lớn, hàng đầu làng giải trí Cbiz trong từng giai đoạn.
)
Nguyễn Kiều rất thưởng thức những người có cốt khí, nếu anh ta đã có mong muốn mãnh liệt như vậy, cô đương nhiên sẽ thỏa mãn rồi, "Được, về tôi sẽ bảo luật sư sửa sang chi tiết lại rồi gửi vào mail cho anh, hy vọng anh nói giữ lời, đừng quên trả.
"
Hạ Thần Nhiên dừng một lát, "Đương nhiên, tôi sẽ mau chóng trả lại cho cô, cũng hy vọng sau khi thanh toán xong, cô đừng đến dây dưa tôi nữa.
"
"Yên tâm.
" Nguyễn Kiều cong môi, "Chỉ cần anh trả tiền, sau này tôi sẽ không tìm đến anh, thoải mái đi.
"
Thái độ lãnh đạm khác thường của Nguyễn Kiều khiến Hạ Thần Nhiên không quen lắm, hắn bỗng có một cảm giác kỳ quái, nhớ lại những lúc bị Nguyễn Kiều dây dưa, hắn đổ lỗi cảm giác kỳ quái này là do không quen với Nguyễn Kiều như vậy.
Hạ Thần Nhiên tâm phiền ý loạn, cảnh cáo, "Vệ Kiều, tốt nhất cô đừng giở trò.
"
Nguyễn Kiều ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hắn, "Không cần lo, tuyệt đối không giở trò, sau này dù anh cầu tôi, tôi cũng sẽ không quay đầu lại.
"
"Tốt nhất là vậy.
"
"Nói xong rồi đúng không? Xong rồi thì tôi đi đây, tôi nghĩ giờ anh cũng không muốn dây dưa nhiều với tôi.
"
Nghe vậy, Hạ Thần Nhiên sửng sốt.
Nhưng mà, từng ấy năm nay, hắn vẫn luôn hy vọng Nguyễn Kiều không quấn lấy mình như cao dán chó, giờ cuối cùng cũng trở thành hiện thực, hắn cũng không muốn suy nghĩ sâu xa vì sao cô lại đột nhiên muốn làm vậy.
Nhưng phiền thì phiền, cuối cùng cô vẫn là con gái Vệ gia, Hạ Thần Nhiên không nhịn được nhắc nhở một câu, "Cô cũng không còn nhỏ nữa, thu tâm đi.
"
"Tôi thu tâm hay không, không cần anh quản.
" Nguyễn Kiều làm một mặt quỷ với hắn, "Anh tự quản mình cho tốt là được.
"
Hạ Thần Nhiên nghẹn một hơi ở ngực, nhìn Nguyễn Kiều chạy xa, một hồi lâu sau mới thở ra.
Nguyễn Kiều lau mồ hôi trên trán, trực tiếp đi tìm trợ lý đạo diễn, bảo nàng bị cảm nắng, hôm nay không diễn nữa.
Sắc mặt trợ lý đạo diễn rất khó coi, "Trước đó đã bàn xong, giờ cô lại bảo không diễn, đạo diễn đang quay rồi, tôi đi đâu tìm người thay thế cô bây giờ?"
Nhìn thoáng qua sắc mặt hơi hồng của Nguyễn Kiều, cũng sợ cô thật sự cảm nắng ngất xỉu ra đấy, trợ lý đạo diễn không kiên nhẫn xua tay với cô, "Đi đi đi, mau đi đi, đừng tìm thêm việc cho tôi nữa.
"
"Cám ơn anh Lý!" Nguyễn Kiều mở túi tiền, rút một trăm tệ đưa cho trợ lý đạo diễn, "Thời gian này ít nhiều nhờ anh Lý chiếu cố, anh cầm mua bình đồ uống lạnh uống nhé.
"
Trợ lý đạo diễn nhận tiền, nhét về tay cô, "Không phải bị cảm nắng à? Sao còn không mau đi đi, lát ngất ra đây thì lại phiền tôi.
"
"Anh nhận đi!" Nguyễn Kiều nhét tiền về tay anh ta rồi đi luôn.
Cởi bộ cổ trang có mùi lạ kia ra, Nguyễn Kiều cảm giác cả người như sống lại.
Lúc phải đi, đột nhiên nhớ bộ phim này do mình đầu tư, cô lập tức lấy di động liên hệ chuyện triệt tư, sau đó mới vỗ mông chạy lấy người.
Bộ phim này phục trang không ổn, sau này còn vì rèm pha của nữ chính khiến cả bộ phim bị chôn vùi, Nguyễn Kiều không phải Tán Tài Đồng Tử, đương nhiên không thể nào biết rõ sẽ thiệt mà vẫn không triệt tư, quan trọng hơn là Hạ Thần Nhiên còn bảo không cần cô giúp đỡ.
Luật sư của Vệ gia làm việc rất nhanh, cảnh quay thứ hai còn chưa quay xong, Hạ Thần Nhiên đã nghe nói chuyện nhà đầu tư triệt tư, tài chính của đoàn phim không đủ, có thể sẽ chết.
Hạ Thần Nhiên cắn chặt răng, tức đến bật cười, hắn bỗng hiểu ý của Vệ Kiều là gì.
Toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của hắn tuy bị đóng băng, nhưng yêu cầu của một đoàn phim nhỏ thì hắn vẫn chi trả được, nếu Vệ Kiều muốn ép hắn phải nhượng bộ bằng cách này, vậy cô sai rồi.
Nguyễn Kiều đương nhiên không biết Hạ Thần Nhiên nghĩ gì, cô rời khỏi thành phố điện ảnh, ngồi xổm dưới gốc cây hoài nghi nhân sinh.
Không biết một tinh anh từ nước ngoài về như nguyên thân nghĩ kiểu gì, ném tiền ném tài theo đuổi đàn ông thì thôi, đang yên lành làm bạch phú mỹ, thế quái nào mà lại phải vờ thành một người thường có giấc mộng minh tinh, mặc một bộ quần áo giá rẻ, chạy đến đoàn làm phim của Hạ Thần Nhiên làm áo rồng giữa ngày trời nóng thiêu da bỏng thịt, ngay cả xe cũng không thèm đi tới!
Tiểu thế giới này diễn sinh từ một quyển tiểu thuyết giải trí ngọt văn, nam chính Hạ Thần Nhiên, ném tài sản hàng tỷ nhà mình không thèm thừa kế, lao như điên vào giới giải trí làm ngôi sao.
Cha Hạ bị chọc giận đến mức phải vào viện, đóng băng toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của hắn, cũng chào hỏi tất cả mọi người, không cho phép bất kỳ ai trợ giúp hắn.
Vệ gia và Hạ gia trước giờ luôn có quan hệ tốt, nguyên thân từ nhỏ đã thích Hạ Thần Nhiên, còn la hét nói sau này lớn lên phải gả cho hắn.
Người lớn hai nhà thấy vậy thì rất vui, nguyên thân du học ở đại học danh tiếng nước ngoài trở về, dỗ mẹ Hạ đối đãi với cô ấy như con dâu tương lai, trên dưới Hạ gia đều rất vừa lòng với cô ấy.
Hai nhà Vệ Hạ bắt đầu tính toán đính hôn cho hai người, không ngờ Hạ Thần Nhiên lại chạy.
Tiệc đính hôn tất nhiên không thành, cha và anh trai của nguyên thân rất tức giận, nhưng thấy nguyên thân trúng độc quá sâu, đã không thể cứu vãn, vì thế dứt khoát không ngăn cản, buông tay để cô ấy đến bên cạnh Hạ Thần Nhiên đâm đến máu chảy, nghĩ như vậy thì cô ấy mới tỉnh táo lại được.
Không ngờ nguyên thân không những không thanh tỉnh mà còn càng lún sâu hơn, ném tiền ném tài nguyên nâng Hạ Thần Nhiên thành đỉnh lưu thì thôi, còn bị nói là tiểu tam, trở thành công cụ dời đi lửa giận của các fans sau khi nam nữ chính công khai tình yêu, cống hiến sức lực cuối cùng cho tình yêu của nam nữ chính.
Sau đó, Vệ gia phá sản, cô ấy cũng phát điên, nhảy lầu mà chết.
Nam phụ của thế giới này tên là Quý Tinh Trạch, xuất đạo cùng nhóm với Hạ Thần Nhiên.
Lúc trước dựa vào nhan sắc cấp thần hấp dẫn lượng lớn fans, cuối cùng, dưới sự thao tác của người đại diện, họ đều trở thành fans của Hạ Thần Nhiên.
Sau này, nhóm tan, mỗi người tự mình hoạt động, bài hát Quý Tinh Trạch viết ra đều bị công ty cướp đoạt đưa cho Hạ Thần Nhiên đang hot hát.
Quý Tinh Trạch khó chịu, mâu thuẫn với Hạ Thần Nhiên càng lúc càng sâu, cuối cùng phẫn nộ đến công ty khác, không ngờ lại rơi vào một cái hố càng sâu hơn.
Lão tổng của công ty kia ăn cả nam lẫn nữ, đào anh chẳng qua cũng chỉ vì muốn tiềm quy tắc mà thôi.
Quý Tinh Trạch đương nhiên không chịu, một chân đá phế lão tổng, sau đó bị tuyết tàng, chịu rất nhiều khổ, vì bồi thường tiền vi phạm hợp đồng với công ty, anh chỉ có thể bán ca khúc, hơn nữa còn phải bỏ qua tất cả cơ hội có thể hot.
Không ngờ rằng, anh lại dẫm chân vào cái hố lão tổng kia đào ra, bị người tiêm thuốc mê, may mà cảnh sát tới kịp, anh không xảy ra chuyện gì, nhưng cũng vì vậy mà hoàn toàn hết cơ hội.
Cuối cùng, một ngày nào đó, anh kết thúc công việc hát rong, trên đường về nhà bị nguyên thân nhảy lầu từ tầng mười bảy rơi trúng đè chết.
Nguyễn Kiều: "! ! "
Kết cục khó tin thật sự, thế mà còn dính tới cô luôn.
Giờ mới là lúc nhóm của Hạ Thần Nhiên vừa tan, trừ Quý Tinh Trạch thích ca hát, những người khác trong nhóm đều đi đóng phim hoặc tham gia tổng nghệ, chỉ có anh tránh ở trong chung tư, cần cù chăm chỉ sáng tác ca khúc.
Nguyễn Kiều để hệ thống tra xem Quý Tinh Trạch đang ở đâu, sau đó dùng di động gọi xe đi qua.
Nguyên tác có nói sơ qua, lúc Quý Tinh Trạch ở chung cư sáng tác, anh chỉ ra ngoài lúc đi ăn cơm.
Anh cực kỳ thích tay nghề của đôi vợ chồng già dưới chân chung cư, nói là có vị gia đình, lần ra cửa duy nhất mỗi ngày của anh là đến cửa hàng đó kiếm ăn.
Nguyễn Kiều dứt khoát ngồi xổm ở bên cạnh cửa hàng kia ôm cây đợi thỏ.
May mà lúc Nguyễn Kiều tới, Quý Tinh Trạch cũng vừa lúc tới giờ dùng cơm, nên cô ngồi xổm không lâu.
Quý Tinh Trạch mặc một áo phông trắng rộng thùng thình, chân đi đôi dép lê plastic giá mười đồng trong siêu thị, tóc chẳng khác gì ổ gà, đeo cái khẩu trang lớn, che khuất một nửa khuôn mặt.
Nếu không có định vị của hệ thống, Nguyễn Kiều thật sự không thể tin người đàn ông lôi thôi lếch thếch trước mặt là mục tiêu nhiệm vụ dựa vào nhan sắc thần thánh xuất đạo trong giới giải trí.
Trong lòng Nguyễn Kiều có dự cảm không lành, không nhịn được hỏi lại hệ thống, "Cậu chắc chắn anh ta là 'người đẹp tâm đẹp, thường xuyên giúp đỡ bà cố nội qua đường, tuy miệng rất độc nhưng tâm địa cực kỳ mềm, rất thích giúp đỡ mọi người', đúng không?"
Hệ thống: [Ừ, ừ.
]
Thấy Quý Tinh Trạch đến càng lúc càng gần, Nguyễn Kiều không kịp nghĩ nhiều, giả vờ ôm bụng đau dạ dày, cong eo lung lay đi về phía Quý Tinh Trạch.
Cả người cô nghiêng ngả, còn chưa kịp 'té ngã' đã thấy Quý Tinh Trạch ngã xuống trước cô.
Nguyễn Kiều:???
Nguyễn Kiều bị dọa sợ trừng to đôi mắt, không nhịn được lùi về sau một bước, eo cũng nhanh chóng thẳng lại, "A?! ! "
Không chờ cô nói gì, Quý Tinh Trạch đã vỗ mông bò dậy, khinh thường nhìn cô một cái, "Muốn ăn vạ? Cô còn non và xanh lắm.
Về luyện tập thêm đi.
"
Nguyễn Kiều: "! ! ".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...