Tác giả: Kiều Lam
Sắc mặt Thẩm Anh đột nhiên biến đổi, tuy nhanh chóng khôi phục, nhưng vẫn không thoát được đôi mắt của Nguyễn Kiều.
Nàng cười một cái, nhưng nụ cười lại không chút hơi ấm, "Niệm tình lúc trước ngươi đã lấy lòng ta, lần mạo phạm này coi như cho qua, nhưng sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta đã chán."
Để lại một câu nói giống như của tra nữ, Nguyễn Kiều buông mành xuống, giọng nói lãnh đạm của nàng truyền từ trong xe ra, "Khởi hành."
Hộ vệ xung quanh xe ngựa của công chúa lập tức tiến lên xua đuổi Thẩm Anh.
Thẩm Anh có chút hồn bay phách lạc nhìn đoàn người rời đi, khuôn mặt trắng bệch.
Chẳng trách nàng ta vẫn luôn không trộm được đồ vật mà vị kia muốn, thì ra bao nhiêu năm nay, Tống Kiều chưa từng tin tưởng nàng ta, giờ Tống Kiều không muốn giả vờ tỷ muội tình thâm với nàng ta nữa, sau này nàng ta phải làm sao?
Nhớ đến phương pháp vị kia đối đãi với kẻ vô dụng, Thẩm Anh tức khắc cảm thấy sợ hãi, vẻ mặt hoảng hốt.
Nhạc đệm vừa rồi cũng không ảnh hưởng gì tới Nguyễn Kiều, nàng nhặt sách trên bàn lên, giọng vô cùng bình thường, "Vừa rồi ta đọc đến đâu nhỉ? Ta tiếp tục đọc cho ngươi."
Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy sắc mặt của Nguyễn Kiều, chỉ có thể phán đoán cảm xúc của nàng thông qua giọng nói, nhưng giờ này suy nghĩ của y đang lộn xộn, nghe lời Nguyễn Kiều, y vươn tay đè lại tay nàng theo bản năng.
Khi lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại ấm áp, Lê Nguyên Chiêu mới nhận ra việc mình vừa làm, tay y cứng đờ một lát, sau đó bỗng chốc thu về, vành tai cũng hồng nhạt.
Nguyễn Kiều chú ý đến bàn tay không biết để đâu của y, có chút kinh hỉ, vứt thoại bản sang, sán về phía Lê Nguyên Chiêu, "Ngươi lo cho ta, muốn trấn an ta à?"
Tuy không nhìn thấy, nhưng Lê Nguyên Chiêu vẫn buông đầu 'nhìn' tay mình, không trả lời câu hỏi của nàng, do dự một giây rồi hỏi, "Vừa rồi ngươi......"
Không biết vì sao, mới nói được ba chữ, y lại dừng lại.
Nguyễn Kiều nghi hoặc, "Hử?"
Mãi một lúc sau Lê Nguyên Chiêu mới tiếp tục mở miệng, "Vừa rồi ngươi......"
Tựa như khó có thể nói, y nhẹ nhàng liếm khóe môi, "Nói ta là...!Chuẩn...!Chuẩn phò mã...!Của ngươi?"
"Đúng vậy." Nguyễn Kiều cường thế nhét tay mình vào lòng bàn tay y, còn vươn người lên, đặt Lê Nguyên Chiêu ở giữa mình và vách tường xe, giọng nói có vẻ không chút để ý, "Sao vậy...!Ngươi không vui?"
Hai người thật sự cách quá gần, gần đến mức Lê Nguyên Chiêu có thể cảm giác được hơi thở của Nguyễn Kiều nhẹ nhàng phả lên mặt, dường như ngay sau đó, nàng sẽ hôn lên đôi môi của y vậy.
Cả người Lê Nguyên Chiêu căng chặt, y hơi quay mặt đi, "Ngươi ngồi xuống."
"Vì sao không trả lời ta? Ta ngồi xuống rồi ngươi sẽ trả lời ta sao?" Nguyễn Kiều không động, bàn tay nhỏ chen trong lòng bàn tay y ngoéo một cái.
Không khí xung quanh tựa như đều cô đặc lại, khiến y hít thở có phần khó khăn, "Ngươi ngồi xuống trước."
Thời gian này, vì không biết phải ứng đối với Nguyễn Kiều thế nào, Lê Nguyên Chiêu vẫn luôn trong trạng thái không từ chối bị bắt tiếp nhận với hành vi cường thế chiếm tiện nghi của Nguyễn Kiều, có quá nhiều tình huống giống với lúc này, điều này khiến y khó mà không liên tưởng đến chuyện khác, tim y đập hơi loạn, thần sắc trên mặt cũng càng lúc càng căng chặt, nghiêm túc, nhìn giống như đang tức giận.
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay y, chống giường nệm hai bên, rất lớn mật sải bước lên giường đệm, ngồi lên đùi y, "Ta ngồi rồi, ngươi trả lời đi."
Lê Nguyên Chiêu đột nhiên hít hà một hơi, dù bị lụa trắng bịt mắt, vẫn có thể thấy được sự kinh hoàng thất thố trên mặt y.
Chân y chỉ gãy chứ không phải cả nửa người dưới đều bị phế, trọng lượng trên đùi tuy nhẹ, nhưng lại giống như tảng đá lớn đè y tại chỗ, "Ngươi!!!"
Nguyễn Kiều đã đỏ bừng cả mặt đột nhiên chớp mắt, cưỡng chế đè ép cảm giác thẹn thùng đột nhiên dâng lên, tay nhỏ chọc chọc ngực y, khí phách hừ lạnh một tiếng, "Dù ngươi không muốn cũng vô dụng, từ lúc vào phủ công chúa của ta, ngươi đã dán nhãn của ta, là người của ta!"
Hầu kết của Lê Nguyên Chiêu nhanh chóng lăn lộn vài cái, cả người cứng đờ thành một khối gỗ, trong lòng y bỗng thấy chua xót, y ách giọng nói khô khốc của mình, thong thả mở miệng, "Ta......!Điện hạ, ta chẳng những lai lịch không rõ, còn là một kẻ tàn phế.
Tay của ta vĩnh viễn không thể khôi phục như bình thường, hai mắt cũng không thể lại một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, ngươi......"
Nguyễn Kiều vươn một ngón tay đè lại một y, "Những điều đó ta đều đã biết từ ngày nhặt được ngươi rồi, ta thậm chí còn biết rõ hơn ngươi nữa."
Lê Nguyên Chiêu sửng sốt, buột miệng thốt, "Vì sao?"
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng xoa môi y, "Bởi vì ngươi đẹp."
Trái tim treo cao của Lê Nguyên Chiêu bỗng nặng nề rơi xuống, tựa như là kết quả đã sớm đoán được trước.
Y chịu đựng cảm giác chua xót, giọng nói hơi nhẹ, "Chỉ vì ta đẹp sao?"
"Nếu không thì sao?" Nguyễn Kiều cố ý chọc đau y, "Vì ngươi mù, vì ngươi tàn, vì ngươi là khất cái sao?"
Nghe vậy, Lê Nguyên Chiêu bỗng nhiên trầm mặc.
Nguyễn Kiều cười, nâng mặt y lên, ngó trái nhìn phải, "Tức giận tự bế?"
Lê Nguyên Chiêu mím môi, khóe miệng cong lên chua xót, "Không có, lời điện hạ nói đều là sự thật, ta đúng thật......"
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, nói nốt câu nói còn dang dở của mình, "Nhưng ngươi mù, ngươi tàn, ngươi là khất cái thì đã sao? Ta liếc mắt đã nhìn trúng ngươi trong đám người, muốn chiếm hữu ngươi, biến ngươi thành của ta."
Nguyễn Kiều nhẹ nhàng ngậm lấy môi y, nhẹ giọng nói, "Bởi vì những người khác đều xám xịt, chỉ có ngươi, tuy cả người dơ bẩn, nhưng lại phát ra ánh sáng."
Lê Nguyên Chiêu đột nhiên run lên, khuôn mặt tràn ngập ngạc nhiên, muốn nói gì đó, cuối cùng lại run rẩy xuống tay, mơ hồ ôm lấy người trong lòng.
Có lẽ do cảm xúc dao động quá mãnh liệt, hơn nữa thuốc uống lại có thành phần gây ngủ, Lê Nguyên Chiêu nhanh chóng không chịu đựng được, chìm vào giấc ngủ.
Nguyễn Kiều xốc mành lên, tuyết bên ngoài đã rơi lớn.
Đường đi lầy lội.
Nguyễn Kiều nhìn thoáng qua.
Nàng chọn ngày ra ngoài tệ thật!
Quay đầu nhìn nam nhân đang nhắm mắt an tĩnh ngủ trên giường nệm, nàng khẽ thở dài một tiếng.
Con đường nhiệm vụ của nàng cũng lầy lội giống như con đường này, nhưng cũng may, đã bước ra được bước đầu tiên trên con đường dài vạn dặm đó.
Lê Nguyên Chiêu nằm ngủ rồi nên không biết, Nguyễn Kiều xốc chăn gấm trên người y lên, chui vào lòng y, "Ôi, thật ấm áp."
Hệ thống: [......]
Người trong thôn trang đã sớm nhận được tin Trưởng công chúa muốn tới nên đã chuẩn bị trước.
Nhưng vì hôm nay đột nhiên có tuyết rơi, đường hơi khó đi, thời gian đến thôn trang chậm hơn dự kiến khá nhiều, trời đã bắt đầu tối dần.
Thôn trang náo nhiệt, đèn đuốc sáng trưng.
Lúc xe ngựa đi vào thôn trang, Nguyễn Kiều mới tỉnh, nàng duỗi người, cảm giác được người bên cạnh cứng đờ, nhẹ nhàng cười lên, rướn người hôn lên cằm y.
Tuy buổi sáng đã cạo râu, nhưng qua một ngày, cái cằm trơn bóng của y đã mọc ra ít râu màu xanh lá, chọc trên môi Nguyễn Kiều cũng không đau, nhưng lại có cảm giác ngứa ngứa, "Ngươi tỉnh bao lâu rồi?"
"Không lâu." Một lát sau, Lê Nguyên Chiêu mới như chậm nửa nhịp trả lời nàng.
Nguyễn Kiều bò dậy, nhìn khuôn mặt không biểu cảm như mặt than của y nằm đó, cực kỳ giống búp bê cần bơm hơi nào đó, không nhịn được bật cười, nhéo nhéo mặt y, "Làm gì mà lại lộ ra biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc thế này? Ngươi ngủ rồi, ta rất chán, lại còn lạnh, trên xe ngựa chỉ có một cái giường thôi~"
Lê Nguyên Chiêu cũng thong thả ngồi dậy, nhưng vừa mới động một chút đã dừng lại, da mặt y giật giật một hồi, mới như đè nén được cái gì đó, trả lời Nguyễn Kiều, "Không có."
Nguyễn Kiều thấy vẻ mặt của y thì đoán được ngay, "Chân tê hay là tay tê?"
"Chân."
"Ta xoa cho ngươi."
Lê Nguyên Chiêu bị lời Nguyễn Kiều nói dọa bay hồn, đầu còn chưa kịp phản ứng, tay đã nhanh chóng lấy chăn gấm che trên người trước.
Cực kỳ giống hoàng hoa đại cô nương gặp phải đăng đồ tử, cực lực bảo vệ trinh tiết của mình.
Nguyễn Kiều: "......"
Nàng đáng sợ vậy à?
Hệ thống thấy được suy nghĩ của Nguyễn Kiều, [Đúng thế đấy!]
Nguyễn Kiều: "Lăn!"
Thôn trang chuẩn bị rất đầy đủ, đầu bếp là người Nguyễn Kiều mang từ phủ công chúa tới.
Nàng ngủ ngày, còn chưa ăn cơm trưa, đói muốn tụt huyết áp đến nơi rồi.
Đầu bếp còn chưa kịp nấu cơm, Nguyễn Kiều quyết định cho dọn cơm thôn trang chuẩn bị lên, cùng Lê Nguyên Chiêu ăn tạm một bữa trước.
Xuân Từ và Đông Châu trong tứ đại cung nữ bị Nguyễn Kiều mang tới thôn trang, hai người khác thì ở lại phủ công chúa chủ trì sự vụ.
Xuân Từ thấy Nguyễn Kiều và Lê Nguyên Chiêu dùng cơm chiều xong thì mới hỏi nàng hôm nay có muốn ngâm ôn tuyền không?
Tuy dọc đường đều ngủ, nhưng lăn lộn một chuyến cũng rất mệt, dù đã ngồi trong xe ngựa tốt nhất, Nguyễn Kiều vẫn cảm thấy xe ngựa xóc đến mức khiến mình đau ê ẩm cả người.
Nàng suy nghĩ một chút, "Lát nữa thì đi, vừa ăn cơm xong không thể ngâm, tản bộ tiêu hóa trước rồi ngâm một lúc cho đỡ mệt."
Xuân Từ an bài xuống, Đông Châu hầu hạ Nguyễn Kiều rửa tay.
Đến lượt Lê Nguyên Chiêu, Nguyễn Kiều tự mình động thủ.
Tay Lê Nguyên Chiêu rất đẹp, ngón tay vừa dài vừa mảnh, mỗi lần Nguyễn Kiều đều yêu thích không muốn buông.
Sờ sờ vết chai mỏng trên tay y, Nguyễn Kiều như đột nhiên nhớ ra gì đó, giọng nói hơi tùy ý, "Kén trên tay ngươi là người hằng năm cầm bút mới có, Tu Trúc, gia thế của ngươi trước kia chắc không tồi nhỉ, có muốn tìm người nhà của ngươi không? Dù sao chúng ta thành thân thì cũng cần nói cho người nhà của ngươi chứ nhỉ?"
Lê Nguyên Chiêu cứng đờ cả người, y hơi cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói, "Không cần."
"Vì sao không cần? Cưới ta khiến gia tộc của ngươi hổ thẹn sao?" Nguyễn Kiều hừ một tiếng, "Hay là ngươi hối hận? Chúng ta hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, ngươi đã là người của ta, đừng mong thoát được khỏi ta!"
Lê Nguyên Chiêu bị lời của Nguyễn Kiều chọc đến mặt đỏ tai hồng, "Người nhà của ta đều...!Không còn nữa."
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Hoàng đế: Ngươi đánh rắm!
Nguyên nam chủ: Ca! Thì ra tình yêu sẽ biến mất à?!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...