Tác giả: Kiều Lam
Một lớp lụa mỏng căn bản không che được gì, giương mắt nhìn qua quả thực là cái gì cũng thấy.
Hình ảnh này thực sự có lực tấn công quá mạnh, Nguyễn Kiều nhất thời không kìm được, lùi lại một bước, quay mặt đi, hít một ngụm khí lạnh.
Nhưng mà chỉ một cái liếc mắt đó, nàng vẫn nhìn thấy rõ Lê Nguyên Chiêu.
Thái tử ra 19 tuổi tuy gần đây bị tra tấn đến gầy yếu, nhưng dáng người vẫn rất đẹp mắt, chỉ là bởi vì hình ảnh cần đánh mosaic nào đó cùng rơi vào mắt, ở lại trong đầu thật lâu không đi, nên Nguyễn Kiều vẫn đen mặt.
Chỉ là, không chờ nàng lui ra ngoài, một cái gối đã ném về phía này.
Trên giường, Lê Nguyên Chiêu sắc mặt cực kỳ khó coi, đôi tay nắm chặt thành quyền, thậm chí cả gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên.
Vải bố y xé từ tay áo xuống để che mắt trước đó đã bị đổi thành một cái băng gạc màu trắng, dưới lớp băng gạc, khuôn mặt y căng cứng, giận mà không phát, đôi môi mỏng mím chặt, lại xứng với khí thế tự phụ khắc vào tận xương cốt trên người y, thế mà lại khiến người ta sinh ra dục vọng mãnh liệt muốn dẫm đạp.
Có chút...!Muốn dẫm chết y...
Nguyễn Kiều nhéo cái gối trong tay, mạnh mẽ suy nghĩ không hài hoà này xuống, vừa định há miệng định giải thích một chút, kết quả Lê Nguyên Chiêu ở trên giường ném một cái gối khác qua.
Cuối cùng, vì biên độ động tác quá lớn, y chật vật ngã thẳng từ trên giường xuống.
Vừa vặn ngã trúng cái chân gãy mới được cố định xong.
Y kêu rên một tiếng, đau đến mức cong cả người, khuôn mặt trắng bệch rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh.
Nguyễn Kiều vung gối trong tay lên, cái gối thứ hai đang bay đến lập tức bị đánh văng qua một bên, nhìn thấy Lê Nguyên Chiêu đau đớn cong người như con tôm trên mặt đất, Nguyễn Kiều tức khắc: "......"
Hệ thống: [Dường như tôi đang thấy hiện trường bản Gender bender truyện ngược 'Cô vợ bỏ trốn của Vương gia bá đạo'.]
Nguyễn Kiều: "......"
Nguyễn Kiều cho hệ thống một cái xem thường, gọi đám người Xuân Từ ở bên ngoài bình phong đi mời Thái y, còn nàng thì tiến lên định dọn người lên giường.
Không ngờ, nàng vừa tới gần, Lê Nguyên Chiêu giãy giụa mạnh hơn.
Nguyễn Kiều tuy còn chưa dung hợp với dị năng, nhưng nguyên chủ cũng từng học võ mèo cào một thời gian hồi còn nhỏ, đối phó với Lê Nguyên Chiêu cũng coi như là chiếm thượng phong.
Hơn nữa, hai chân Lê Nguyên Chiêu không thể động, thân thể cũng còn suy yếu, chỉ trong chốc lát, y đã bị Nguyễn Kiều đè nặng trên đất, nàng bị cọ nóng người, biết rõ Lê Nguyên Chiêu không nhìn thấy, vẫn trừng y một cái, tức giận nói: "Chỉ là muốn đem người lên giường, người giãy cái gì! Không cần chân nữa?"
Chú ý tới sự chán ghét rõ ràng trên mặt Lê Nguyên Chiêu, Nguyễn Kiều đổi giọng, "Dù bổn cung có thật sự đói bụng ăn quàng thì ngươi có thể làm gì? Ngươi..."
Nguyễn Kiều còn chưa nói xong, Lê Nguyên Chiêu bị nàng đè bên dưới đột nhiên ngẩng đầu lên, cắn mạnh một cái lên xương quai xanh của nàng.
Nàng theo bản năng túm tóc Lê Nguyên Chiêu, muốn kéo y xuống, nhưng y lại giống như một con chó, sống chết không chịu nhả ra.
Thân thể của Nguyễn Kiều cực kỳ non mềm, một ngụm cắn xuống, nàng đau đến run người, nước mắt cũng tràn ra, "Ngươi nhả ra, nhả ra cho ta!"
Bởi vì dưới cổ có cái đầu, nàng chỉ có thể ngửa cổ lên, đôi mắt đỏ hồng lấp lánh ánh lệ, "Đồ vương bát đản, bạch nhãn lang, bổn cung đau sắp chết rồi!"
Tuy đang mắng người, nhưng vì giọng Nguyễn Kiều khá mềm mại, còn mang theo tiếng khóc, nghe giống như đang làm nũng oán trách, hơn nữa quần áo hai người hỗn độn, lẫn lộn với nhau, nhìn thế nào cũng không giống như một trường hợp đứng đắn.
Xuân Từ vừa dẫn theo Thái y vào, lập tức trầm mặc.
Khuôn mặt của Thái y râu trắng bóng mượt lập tức thay đổi, lập tức cúi đầu xuống, xoay người vòng ra ngoài tấm bình phong, trong lòng tức giận mắng Trưởng công chúa Nguyễn Kiều không biết xấu hổ.
Cũng may Lê Nguyên Chiêu không cắn được lâu đã đau đến ngất đi, sờ đến khi đám người Xuân Từ giúp kéo Lê Nguyên Chiêu ra khỏi Nguyễn Kiều, miếng thịt trên xương quai xanh của Nguyễn Kiều đã sắp bị cắn rơi, máu chảy đầm đìa, hoàn toàn đối lập với làn da trắng nõn của nàng, nhìn rất dọa người.
Nguyễn Kiều ngồi trên ghế, đôi mắt còn lấp lánh ảnh lệ trừng Lê Nguyên Chiêu đã bị dọn lên giường, đang được thái y trị liệu, cắn chặt răng.
Vết thương trước ngực đã được bôi thuốc, nóng rát đau đớn, trước khi bôi thuốc nàng đã nhìn qua, vết thương nghiêm trọng như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Hệ thống rác rưởi lại lừa nàng, nói là một người chán đời không muốn sống nữa, kết quả vừa gặp nàng, răng lại tốt vô cùng, lúc cắn người thì giống như một con chó săn lớn, chẳng thấy chán đời tí nào.
Vốn nàng định dùng sự ấm áp để cảm hoá Lê Nguyên Chiêu, nhưng giờ nàng đổi ý.
Thấy thái y trị cho Lê Nguyên Chiêu xong, Nguyễn Kiều lạnh lùng hỏi: "Sao rồi?"
Thái y quay đầu lại, gặp phải đôi mắt đầy tức giận của Nguyễn Kiều, lập tức gục đầu xuống, chắp tay với nàng, "Bẩm điện hạ, tuy bị ngã lại một lần, nhưng vết thương trên chân của vị...!Công tử này chỉ cần dưỡng tốt trên giường ba tháng là có thể khỏi.
Các vết thương cũ trên người y mới là khó giải quyết, lúc trước bị thương, không trị liệu ngay, dẫn đến đôi mắt và cổ tay đều chuyển biến xấu, đặc biệt là..."
"Nói ngắn gọn thôi, tóm lại có trị được hay không!" Nguyễn Kiều không kiên nhẫn đặt chén trà lên bàn.
"Chân có thể trị, giọng nói cũng có thể khôi phục ba phần, nhưng đôi mắt..." Thái y kéo dài từ, trộm ngẩng đầu nhìn Nguyễn Kiều một cái, gặp ánh mắt sắc bén của nàng, hắn lập tức run lên, "Đôi mắt không trị hết."
Thái y nói xong, tim treo lên cao, soạn Nguyễn Kiều phát tác, không ngờ nàng chỉ bình đạm "Ừ" một tiếng, "Sau này ngươi trị cho y, cần thuốc gì thì tìm Xuân Từ, để nàng ấy nói cho ta."
Nguyễn Kiều nói xong, ngực lại đau đau, nàng hít mạnh một hơi, không kiên nhẫn nhíu mày bổ sung thêm: "Trong lúc chữa trị, cho y uống mê dược, tránh để y tự tử."
Thái y sửng sốt, kỳ thật trong lòng hắn đã có vài suy đoán về lai lịch của Lê Nguyên Chiêu, nhưng cũng lại không dám tin tưởng, thấy Nguyễn Kiều nói như vậy, suy đoán trong lòng thành thật, tầm mắt lập tức đen đi.
Hắn không nhịn được quay đầu nhìn Lê Nguyên Chiêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường.
Hắn vốn tưởng rằng dù Trưởng công chúa có làm loạn thế nào thì cũng không đến mức này, không ngờ Trưởng công chúa không phải là không thích nam sắc, trước đây nàng không cướp đoạt nam nhân về chẳng qua là vì chưa thấy được nam tử nào đẹp đến mức khiến nàng muốn cướp về phủ thôi.
Lão thái y không nhịn được mà suy nghĩ nhiều.
Tiên đế đi qua sớm, giờ không ai có thể quản được Trưởng công chúa, tiểu Hoàng đế học nàng nên càng ngày càng không đàng hoàng.
Với tính tình đó của Trưởng công chúa, nếu ngày sau đắc tội với quốc gia khác, Tây triều của họ nhất định sẽ bị diệt quốc mất!
Nguyễn Kiều căn bản không biết lão thái y đang nghĩ gì, nếu biết, nàng nhất định sẽ cho hắn làm nhà tiên tri!
Nguyên chủ còn không phải là bởi vì cho người đánh chết Lê Nguyên Chiêu, cách tội với nam chủ là Tân đế của Vương triều Đại An, dẫn đến Tây triều bị diệt quốc hay sao?
Lê Nguyên Chiêu luôn mê man được trị trong phủ của Nguyễn Kiều, mà tại Vương triều Đại An, sau nửa năm tìm kiếm y không có kết quả, hoàng đế bi thống không thôi, không màng sự phản đối của đại thần, dứt khoát quan táng nhi tử mình yêu thương nhất này vào hoàng lăng.
Lê Nguyên Chiêu mỗi ngày đều mê man, y có thể cảm giác được bản thân bị bón rất nhiều thuốc, nhưng lại không có cách nào khống chế bản thân cự tuyệt.
Ngôn Tình Sủng
Lúc bị xe ngựa đâm phải, thức tỉnh ký ức, y đã biết Nguyễn Kiều là ai.
Lúc ấy, y nằm rạp trên đất không nhúc nhích, mặc kệ mã phu quất roi, vì y biết không lâu nữa trưởng công chúa Tây triều ở trong xe ngựa sẽ cảm thấy y đen đủi, sai người đánh chết y, sau đó chờ đợi y sẽ lại là một lần luân hồi mất đi ký ức.
Chỉ là, không biết vì sao, lần này, Trưởng công chúa Tây triều kia không những không sai người đánh chết y, mà còn mang y về phủ.
Y vốn còn định nhìn xem rốt cuộc trong hồ lô của nàng có cái gì, nhưng khi bị lớp sa mỏng kia phủ lên, y lập tức biết thì ra nàng có tâm tư xấu xa đó!
Chẳng qua chỉ là công chúa của quốc gia hạ đẳng đến mức không đủ làm thiếp cho y mà thôi, thì ra giờ y đã lưu lạc đến mức này rồi!
Lê Nguyên Chiêu nghẹn một búng máu ở ngực, đáng giận là thân thể y suy yếu, hoàn toàn không thể phản kháng, cuối cùng khó thở cắn nàng một ngụm rồi kiệt sức ngất đi.
Trước khi hôn mê, y cho rằng, với tính tình của vị công chúa kia, chắc chắn sẽ đánh chết y cho xong việc.
Nhưng mà, thời gian này, y mơ màng hồ đồ, y vẫn cảm giác được nàng đang trị liệu cho mình.
Từ lúc nàng kêu mã phu dừng quất y, y đã phát hiện nàng không thích hợp.
Nhưng như vậy thì sao?
Thế giới này chẳng qua chỉ là một thoại bản mà thôi.
Y, lão nhị hay là công chúa Tây triều này chẳng qua đều là vai phụ cho Hoàng đệ con phi tử kia của y mà thôi.
Liên tục luân hồi khiến y đã sớm chết lặng, không còn gợn sóng.
Kết cục cuối cùng của y đã được viết sẵn, y nhất định phải bị lão nhị hại, sau đó chết trong tay Trưởng công chúa Tây triều này, trở thành lời dẫn kích thích Hoàng đệ tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế.
Đây là kết cục đã được viết sẵn ra cho y.
Ngày đó, y cảm giác lão thái y nhổ cây ngân châm châm cứu cho y xong, người y có chút sức lực.
Thấy có người bón thuốc cho mình, y quay mặt đi, từ chối không uống.
Tôi tớ chăm sóc không dám mạnh mẽ rót thuốc cho y, chỉ đành để người báo cho Nguyễn Kiều.
Thời gian Lê Nguyên Chiêu chữa bệnh, Nguyễn Kiều trừ ở phủ làm cá mặn thì vào cung giao lưu tình cảm với tiểu Hoàng đế, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.
Bởi vì dừng rót thuốc mê cho Lê Nguyên Chiêu, hôm nay Nguyễn Kiều luôn ở trong phủ, nghe tôi tớ báo cáo, nàng nhướn mày, chậm rãi đi qua.
Phòng Lê Nguyên Chiêu ở nằm trong viện của Nguyễn Kiều, nàng đi vài bước là đến, phất tay cho những người khác ra ngoài, Nguyễn Kiều thì ngồi trước giường y.
Có lẽ vì trước đó luôn rót thuốc mê, cưỡng ép y uống thuốc nghỉ ngơi nên y béo hơn trước một chút, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, môi cũng hơi đỏ.
Nàng thấy mình ngồi xuống, mũi Lê Nguyên Chiêu hơi giật giật, sau đó cứng đờ cả người, toàn thân căng chặt, tựa như một khúc gỗ, cứng rắn, tản ra ý bài xích nồng đậm.
Nguyễn Kiều không nhịn được bật cười, lười biếng nắm lọn tóc của y thưởng thức, không chút để ý nói: "Tỉnh? Tỉnh rồi vì sao không uống thuốc?"
Từ sau khi bị mù, tai và mũi Lê Nguyên Chiêu càng nhạy, chỉ ngửi được mùi hương ngọt dịu của Nguyễn Kiều thì y đã biết là ai, nghe nàng nói, y nằm trên giường không nhúc nhích, giống như một thi thể, im lặng kháng cự nàng.
"Đừng giả vờ, hôm nay ta không cho người bón thuốc mê cho ngươi." Nguyễn Kiều dựa vào cột giường, ngón tay nhẹ nhàng tách tóc y ra làm ba luồng, chậm rì rì tết lại, vừa tết vừa nói, "Thái y nói tay ngươi đã khôi phục khá ổn rồi, chỉ cần rèn luyện mỗi ngày là sẽ khôi phục, giờ thuốc ngươi uống là để trị chân, một chén khác là trị họng."
Lê Nguyên Chiêu vẫn không nhúc nhích.
Tóc Lê Nguyên Chiêu mượt, nắm trong tay cũng trơn, cuối cùng, nàng chỉ có thể tết được một bím tóc lỏng lẻo, sau đó dùng đuôi tóc nhẹ nhàng phất mặt y, "Ngày ấy ngươi đụng phải xe ngựa của ta, hại đầu ta bị thương, về còn cắn ta một cái, ta còn chưa tính sổ với ngươi, đã ra lệnh chữa bệnh cho ngươi trước.
Ngươi là người đầu tiên, cũng là người duy nhất có thể khiến ta bị thương mà còn chiếm được tiện nghi của ta, nếu ngươi còn chống cự một cách tiêu cực như thế, đừng trách ta không khách khí!"
Nguyễn Kiều tưởng tượng đến khối thịt trên ngực mình bị y cắn, tức đến ngứa răng, sau khi kết vảy rồi, trên vị trí đó vẫn còn một dấu răng đỏ tươi rất sâu, hại nàng không thể mặc váy cúp ngực.
Nguyễn Kiều cúi người, kề sát vào y.
Sau đó nàng chú ý thấy môi y đã sắp mím thành một đường thẳng.
Nguyễn Kiều cười khẽ một tiếng, vươn ngón tay vỗ vỗ môi y, "Ngươi nghĩ ngươi là trai à? Nghĩ mím môi chặt như thế là không phải uống thuốc nữa à?"
Lê Nguyên Chiêu đột nhiên run lên, quay mặt qua, trên mặt đều là chán ghét, nếu y có thể mở miệng, Nguyễn Kiều cảm thấy chắc chắn y sẽ nói bốn chữ "Đừng chạm vào ta."
Nguyễn Kiều hừ một tiếng, ngồi dậy, cảm giác được thân thể cứng đờ của Lê Nguyên Chiêu hơi thả lỏng, nàng cong môi, bưng chén thuốc bên bàn lên, sau đó nắm cằm y, rót vào.
Tất cả xảy ra chỉ trong nháy mắt, Lê Nguyên Chiêu cứng cả người, cho dù đôi mắt bị che, nhưng vẻ mặt y vẫn kinh ngạc hướng 'nhìn' về phía Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều cầm chén thuốc nhét vào tay y, giúp y đỡ đáy chén, giọng nói mềm mại mang theo cường thế không cho phép kháng cự, "Ngươi muốn ta bón hay tự mình uống? Vào phủ công chúa của ta thì chính là người của ta, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối xử tốt với ngươi, nếu ngươi không ngoan, ta sẽ trừng phạt ngươi."
Tay Lê Nguyên Chiêu run run, như bị mắc bệnh Parkinson.
Sau đó, tay y đột nhiên nghiêng, muốn đổ chén thuốc về phía Nguyễn Kiều, không ngờ sức lực của Nguyễn Kiều lớn hơn hẳn lúc hai người mới gặp lần đầu, có thể nắm chặt lấy tay y.
Nguyễn Kiều cười tủm tỉm túm cái tay đang bưng chén thuốc của y, "Xem ra ngươi không chịu nghe lời, muốn ta bón đây mà."
Lê Nguyên Chiêu bị nắm chặt tay xanh cả mặt, y cắn chặt khớp hàm, không chịu để nàng thành công.
Không khí trừ mùi thuốc nồng nặc còn có một mùi hương ngọt dịu như có như không, ý thức được đó là gì, da đầu y tê dại, đại não trống rỗng, hoàn toàn không phản ứng lại, mặc đôi môi mềm mại kia đưa nước thuốc vào..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...