Hệ Thống Ép Ta Thi Khoa Cử


Cho nên, Cố Thiệu cũng chỉ có thể chơi với bọn Trần Phong.Lần đầu tiên hệ thống biểu đạt sự khinh bỉ với người ngoài: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”Mắt Cố Thiệu lay động: “Gần đèn thì sáng? Đây là nói đến ta sao?”Hệ thống: “...Ha.”Nó quả nhiên không thể ôm kì vọng quá lớn đối với bộ não của kí chủ.Trên đường, hệ thống cũng không nói gì nữa.

Cố Thiệu vốn dĩ còn muốn hỏi bản thân nên mua gì đem về mới tốt, kết quả là hệ thống im lặng không lên tiếng, Cố Thiệu cảm thấy thật vô nghĩa.

Trưng cầu ý kiến của hệ thống chỉ là vì xin ý tốt, dù sao hệ thống cũng hứa cho hắn một phần thưởng.Nhưng bây giờ hệ thống không nói, Cố Thiệu cũng không có nhiều vướng mắc.


Không phải chỉ là mua đồ cho người nhà thôi sao, chuyện nhỏ này sao có thể làm khó được hắn?Nửa ngày trôi qua, Cố Thiệu về nhà vào bữa cơm tối.Bên trong Cố gia, Cố Thiệu đi bao lâu, Cố Đại Hà và Trần Kim Liên liền nhắc tới bấy lâu.Họ thương xót con trai.Đứa con trai đáng thương, bản thân còn chưa khỏi bệnh xong, chớp mắt liền đi đến tiệm sách dốc hết tâm huyết học tập.

Con trai nói đúng, thằng bé liều mình cực khổ như vậy, tất cả đều là vì Cố gia!Hai vợ chồng thật sự rất cảm động.Có lẽ mọi người đều không nhịn được mà nhắc đến, không lâu sau, hai vợ chồng liền nghe thấy đứa con trai nhỏ lớn tiếng gọi, nói rằng Cố Thiệu về rồi.Mắt hai vợ chồng sáng lên, nhanh chóng chạy ra.

Quả nhiên, hai người chạy ra cổng liền thấy Cố Thiệu đứng bên ngoài sân, trong tay còn xách một túi đồ lớn.“Con trai của ta, con mệt lắm rồi đúng không?” Trần Kim Liên nhanh chóng cầm lấy túi vải trong tay Cố Thiệu, đưa con trai vào nhà.Cố Tiểu Muội đang quét sân, nhìn thấy đại ca trở về, cũng theo sau Cố Lễ đi vào phòng chính.Mới vào nhà liền nghe thấy Trần Kim Liên kêu lên: “Sao con mua nhiều đồ quá vậy?”Cố Thiệu do dự, có chút ngại ngùng nói: “Mấy ngày nay ngoài việc đọc sách ở tiệm sách, cũng chép được vài quyển nên kiếm được chút tiền.


Con nghĩ đã lâu rồi không mua đồ cho gia đình, mỗi lần vào học còn phải để cha nương tốn kém, trong lòng không chịu được.”Cố Thiệu lấy tấm vải trong túi đưa cho nương hắn: “Con trai kiếm được không nhiều, chỉ có thể mua nửa tấm vải nhỏ này để cha nương may một chiếc áo trong.”“Cái này…” Trần Kim Liên ôm lấy miếng vải, cảm động rơi nước mắt: “Con trai của ta thật là hiếu thảo.”Cố Đại Hà cũng rất ấm lòng, đại ca của ông mỗi lần đều nói ông dung túng cho con cả quá mức, lời trong lời ngoài đều là bất mãn với con cả.

Ban đầu Cố Đại Hà nghe những lời này, tuy rằng trong lòng không thoải mái nhưng không nghĩ ra được lời để cãi lại.

Nhưng bây giờ, Cố Đại Hà sờ tấm vải này, trong lòng trỗi dậy sức mạnh vô tận.Sau này ông nhất định mặc chiếc áo này, cố gắng phản bác lại lời của đại ca!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận