Được nếm đủ ngon ngọt, Cecil đã thực thoả mãn.
Ít nhất y có thể xác định bản thân trong lòng Thẩm Manh có được một vị trí cân bằng.
Khuôn mặt Thẩm Manh đỏ ửng trông thật dễ thương, y mỉm cười, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt sinh lý của Thẩm Manh, hôn nhẹ lên khoé miệng của hắn rồi mới đứng lên:
"Anh phải làm việc, tối sẽ về chơi với em.
Nếu buồn chán thì cứ việc đi đâu đó hoặc lấy máy tính lên mạng."
Thẩm Manh gật đầu, không đáp.
Hắn vẫn còn có chút xấu hổ đây nè.
Lúc nãy hắn cũng đã thấy cái gì đó phồng lên ở phía dưới kia nha.
Thật đáng chết.
Mặc dù đang xem một bộ phim mà Thẩm Manh thực sự yêu thích, nhưng rốt cuộc vẫn thấy có chút chán.
Hắn gấp lại máy tính để lên bàn, nằm ườn ra ghế.
Yên lặng ngắm nhìn dáng vẻ của Cecil đang làm việc.
Phải công nhận một điều là Cecil thực sự đẹp chết đi được.
Không chỉ ở khuôn mặt của y mà còn là ở khí chất, ai cũng nói hắn là một nam thần cao lãnh, cấm dục, cả người toát lên vẻ tinh anh, thành thục rất có mị lực.
Thẩm Manh không thể không đồng ý điều này, nhất là khi Cecil đang làm việc.
Cecil đang dùng một bàn tay thoải mái đánh một văn kiện gì đó, tay còn lại thì cầm điện thoại nói một chuỗi từ ngữ anh mỹ lưu loát.
Có vẻ sự việc bên kia làm y khá vừa ý mà hiếm khi thả lỏng người.
Có một bạn trai như vậy...
cũng thật không tồi.
Dường như cảm giác được ánh mắt Thẩm Manh đang nhìn y chăm chú, Cecil quay sang nhìn hắn một cái.
Cái nhìn quá đỗi dịu dàng khiến Thẩm Manh như muốn nhũn hết cả người ra, vội vàng quay sang hướng khác.
Hiện tại là 18h chiều.
Đã đến lúc thực hiện nốt nhiệm vụ cuối.
"Hệ thống! Nhiệm vụ này chính là nhiệm vụ cuối sao?"
Hệ thống: [Đúng vậy.]
Thẩm Manh trầm ngâm, nhìn màn hình máy tính đã tối đen như mực.
Giống như thế giới trước, luôn có một nhiệm vụ cuối cùng để đánh dấu kết thúc chuỗi ngày gọi là "chăm sóc nam chính".
Cũng chẳng có gì đặc biệt, so với các loại tiểu thuyết hệ thống khác, hắn cũng quá nhàn chết đi được.
"Kịch bản chỗ Lucis có cao trào gì không?"
Hệ thống lật lật thông báo, xem xét: [Không có, xét tính khả thi của nhiệm vụ đã loại bỏ tất cả những cao trào đó.
Nếu ký chủ muốn xem thì bổn hệ thống sẽ chiếu cho ký chủ thấy.]
Thẩm Manh: "Ừ, chiếu xem đi.
Dù sao cũng đang chán."
Tách một tiếng, trong đầu của Thẩm Manh nhanh chóng lướt qua một đoạn video ngắn.
Đó là nguyên kịch bản của thế giới đối với lần đi thăm ban này của hậu cung.
Nhân vật chính là em gái thanh mai của Cecil, Liên Hồng.
Là em gái mà Cecil yêu thương nhất, đến cả Lucis cũng phải cho vài phần mặt mũi mà gọi một tiếng chị dâu.
Sau một đêm ân ái mặn nồng, Liên Hồng đã tự mình xuống bếp nấu một phần cơm đủ sắc đủ vị muốn mang đến cho Cecil.
(Thẩm Manh: Tại sao chịch xong em vẫn còn đi lại nhẹ nhàng vậy em gái?") Như bao kịch bản cung đấu khác, kẻ nào được sủng ái nhiều nhất là kẻ đáng ghét nhất.
Vì thế không em gái nào nguyện ý cho Liên Hồng đi cùng, thậm chí còn cấm tài xế không được chở cô đi.
May thay Lucis vừa vặn muốn đi làm liền tiện thể cho cô đi luôn, các em gái khác nhìn mà ghen tỵ vô cùng nhưng không thể làm gì.
Lucis có địa vị hơn bất cứ kẻ nào trong cái nhà này trừ Cecil.
Khi đến công ty lại liên tục gặp pháo hôi, tình địch chặn đường, y như một cái máy hút phiền phức làm Lucis lại phải đưa cô lên tận phòng của Cecil.
Đến tối Cecil liền mang Liên Hồng đến chỗ Lucis và lại thêm một màn liên hoa bị bắt nạt các kiểu pháo hôi lại nhảy ra.
Máu chó đầy đầu.
Thẩm Manh càng xem càng buồn bực, tại sao Cecil lại có được em gái mềm mại xinh đẹp như vậy a.
Nhìn cái cảnh em gái nép vào người mình anh anh anh mà ngứa ngáy trong lòng.
Nhưng mà hình như có chút không đúng.
"Tao cảm giác Lucis không vui."
Hệ thống ha ha cười, từ chối cho ý kiến.
Lucis rõ ràng không thích người chị dâu này rồi, nếu không phải nể mặt Cecil sợ nhìn một cái y cũng không thèm nhìn.
Thẩm Manh âm thầm thở phào, may mắn hắn không phải diễn mấy cái kịch bản anh anh anh này, chết mất.
Trong kịch bản này Roy.
William rõ ràng cũng xuất hiện nhưng không nhiều, hắn trong nhà không có bao nhiêu địa vị, cứ như một kẻ ngoài cuộc.
Các em gái như muốn nhảy hết lên đầu hắn ngồi vậy.
Khác xa với tình cảnh hiện tại, Thẩm Manh được Cecil lẫn Lucis đội lên đầu mà cưng chiều luôn.
Chụt.
Trên má bỗng có cảm giác bị một thứ mềm mại chạm lên, mang theo cảm giác hơi ươn ướt nhưng không hề khó chịu.
Cecil từ lúc nào đã dọn xong công việc của mình, từ đằng sau ôm lấy Thẩm Manh.
Hôn nhẹ một cái lên má hắn.
"Thân ái, muốn đi ăn gì không?"
Thẩm Manh ỉu xìu dựa vào người Cecil, buồn bực nói:
"Mỳ cay."
Hệ thống: "..." ký chủ có chấp niệm không nhỏ đối với mỳ cay.
(Quy tắc cũng thích mỳ cay.)
Cecil hơi nhíu mày, lắc đầu:
"Không được, chỗ đó của em vẫn bị thương.
Không thích hợp ăn cay."
Thẩm Manh: "..." thế mà còn hỏi thích ăn gì.
Tại ai hả???
"Thịt."
Cecil gật đầu, khẽ ừm một tiếng, chỉ dùng một tay duy nhất bế Thẩm Manh từ sopha lên, để hắn tuỳ ý ôm lấy cổ y.
Thẩm Manh cũng không phản đối, có người bế tội gì phải đi.
Tóc của Cecil rất mềm, ánh lên màu vàng kim lấp lánh xinh đẹp.
Y không quá yêu thích sử dụng nước hoa gì đó nên chỉ có duy nhất mùi hương dầu gội nhàn nhạt vô cùng thơm.
Mà đối với vật thể vừa thơm vừa mềm hắn hoàn toàn không có sức chống cự.
Dán sát mặt mình vào tóc y tham lam hít ngửi.
"Cecil, anh thật thơm."
Mặc dù bị Thẩm Manh nắm tóc nhưng Cecil cũng không có ý kiến gì.
Được hắn khen như vậy liền hoàn toàn mặc kệ.
"Thích không?"
Thẩm Manh: "Thích."
Giờ này nhân viên đều tan tầm nên rất đông người, chỉ còn số ít ở lại tăng ca.
Dáng vẻ của Cecil cùng thân phận vốn vô cùng bắt mắt, trên tay y lại đang có Thẩm Manh đang ngồi khiến ai nấy đều ngạc nhiên muốn rớt hàm.
Có người hâm mộ, có người ghen tỵ, có người ngạc nhiên, tóm lại đều đủ tâm tình nhìn xem hai người nhưng không ai dám lên tiếng.
Tự giác nhường đường cho họ đi.
Cecil dẫn Thẩm Manh đi tới một nhà hàng sang trọng, có vẻ là y đã đặt trước.
Tuỳ ý ăn những món hắn thích, riêng món cay là không được.
Sau đó dưới sự nài nỉ xin xỏ của Thẩm Manh mà Cecil bất đắc dĩ dẫn theo hắn đến chỗ Lucis.
Thành phố Đoạ Lạc.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...