Thẩm Manh choáng váng, để bản thân từ từ thích ứng với cơ thể mới, cố gắng mở to mắt đánh giá xung quanh mình.
Tuyết, cả mặt đất hay trong không trung đều phủ đầy những là tuyết.
Từng bông tuyết nhỏ từ từ rơi xuống, ánh trăng bạc chiếu sáng trên từng góc gách từng ngôi nhà cổ kiểu Nhật Bản, duy chỉ có chỗ của hắn là không chiếu tới.
Một khung cảnh đẹp không gì tả xiết.
Nhưng trong đầu Thẩm Manh xuất hiện 4 chữ cực kỳ phá phong cảnh
-Màn trời chiếu đất-
Hắn không phải xuyên vào cơ thể của một tên ăn xin đấy chứ? Trên người rõ ràng không có bao nhiêu áo nhưng lại không cảm thấy lạnh chút nào.
Này không phải là chịu lạnh quen rồi nên mới không thấy lạnh sao.
[Đinh, do cơ thể mới của ký chủ có nhiệt độ thấp hơn so với không khí bên ngoài nên không cảm thấy lạnh, hơn nữa hệ thần kinh cũng đã bị hỏng.]
BingBong rất hữu tình mà giải đáp thắc mắc của Thẩm Manh.
Nhưng mà hình như có gì đó sai sai, thân nhiệt thấp hơn nhiệt độ bên ngoài, hệ thần kinh hỏng.
Không phải hệ thống lấy cho hắn một cơ thể chết ngắc lâu rồi chứ?
"Tiểu Hừ, cơ thể này của ta là thế nào đây?"
Bingbong: [(ノ`□')ノ⌒┻━┻, bổn hệ thống không phải Tiểu Hừ.]
Thẩm Manh: "Tiểu Hừ rất đáng yêu, hơn nữa mày còn thích hừ như vậy.
Gọi Tiểu Hừ rất hợp lý mà."
BingBong: [Ký chủ mới hừ, cả nhà ký chủ đều hừ.]
Thẩm Manh cười suýt chảy nước mắt, cảm thấy hệ thống thực sự tức giận liền nói lảng sang chuyện khác:
"Bingbong, thân thể này của tao như nào ?"
Cục bông gòn xuất hiện trước mặt Thẩm Manh, giận đến nỗi biến từ màu trắng thành màu đỏ, cả khuôn mặt đều (`Д') nhưng vẫn rất hẳn hoi trả lời vấn đề của Thẩm Manh:
[Thân thể của ngài hiện tại là một con quỷ, một pháo hôi xuất hiện trong một dòng chữ không hơn.
Đảm bảo thuận tiện cho ngài OOC thoải mái.
Bổn hệ thống còn đặc biệt chọn quỷ ăn chay cho ký chủ]
Quỷ ăn chay? Trên đời này còn có con quỷ nào ăn chay sao? Thẩm Manh cảm thấy hắn là người đã quen, tự nhiên thành con quỷ rồi phải ăn thịt người gì đó thật hold không nổi.
Nhưng cảm giác cũng rất mới mẻ.
[Ký chủ mời ngài chuẩn bị sẵn sàng tiếp thu kịch bản.]
Thẩm Manh vừa gật đầu liền cảm thấy não đau nhói, một lượng thông tin lớn như thuỷ triều rót vào đầu hắn.
Là thông tin của nam chính và thế giới này.
Thế giới này là một kiểu thuộc Nhật Bản cổ đại, thời đại của ma quỷ yêu quái và âm dương sư song song đồng hành thịnh trị, cân bằng hai giới âm dương.
Tạo ra rất nhiều truyền thuyết đáng sợ, nhất chính là Bách Quỷ Dạ Hành và nhị là đứa trẻ dị loại.
Ma quỷ, yêu quái và con người cùng chung sống với nhau, mặc dù ở hai phe đối địch.
Nhưng cũng không thiếu những đứa trẻ là con của yêu quái và con người cùng nhau sinh ra.
Những đứa trẻ như thế sẽ không bao giờ được chấp nhận dù là ma quỷ yêu quái hay con người, chúng sẽ bị coi là dị loại và định trước số phận thảm hại.
Tất nhiên, nam chính lại chính là đứa con dị loại đó, thân phận thấp hèn đến không thể thấp hèn hơn.
Nếu bị con người hay yêu quái phát hiện cũng chỉ có con đường chết.
Cha của y là một đại yêu quái thống lĩnh cả một địa bàn phía Đông rộng lớn, dù đã sớm nghẻo nhưng vẫn là một nỗi ác mộng tồn tại đến bây giờ, còn mẹ y thì chỉ là một kỹ nữ phố đèn đỏ.
Nàng ghét nam chính, hận nam chính.
Y chẳng thể mang đến cho nàng thứ nàng muốn mà nàng do mang thai y lại càng tàn phai nhan sắc.
Mỗi ngày đều đánh đập, chửi bới y, cuối cùng là đuổi y ra khỏi nhà.
Một đứa bé dị loại làm sao có thể sống sót được khi bị cả thế giới ghét bỏ, y không thể chống cự được cho đến khi bàn tay vàng kịp đến.
Chết trong một đêm đông giá rét, đến lúc chết vẫn không có một cái tên.
Sau khi nam chính chết, thế giới đại loạn, những thế lực xấu xa không ai đi thu thập, ma quỷ yêu quái ngày càng lộng hành, thế giới huỷ diệt.
Mà nguyên chủ,A La , là một con hấp huyết quỷ lạc loài, nguyên chủ không đi săn như những con quỷ khác mà lại dùng tiền hay đáp ứng một điều kiện trong khả năng của hắn mà đổi lấy một ít máu của con người.
Không giết người chính là ăn chay,A La chính là người à quỷ phát hiện ra xác của nam chính liền đem y chôn.
Đúng là xuất hiện trong một dòng.
Thẩm Manh lúc này hận không thể nở hoa luôn trong lòng.
Sao hắn có thể tốt số đến thế chứ, hấp huyết quỷ nha, chính là hấp huyết quỷ đó.
Sắc đẹp, sức mạnh, bất tử chính là những từ miêu tả về loài quỷ này.
Suốt một thời còn bé, hắn luôn hâm mộ những con hấp huyết quỷ ưu nhã xinh đẹp trong tivi, bây giờ chính bản thân hắn lại là hấp huyết quỷ, sao có thể không kích động được.
Nhưng hệ thống sinh ra để làm gì, chính là để phũ:
[Ký chủ nghĩ nhiều rồi, ngài hy vọng một pháo hôi thì có thể đẹp đẽ gì, ngài chỉ có một năng lực là thuấn di thôi.]
Thẩm Manh bất mãn, nhéo nhéo cục bông gòn, nghiến răng:
"Mày không thể cho tao ảo tưởng một chút sao? "
BingBong bị nhéo đến biến dạng nhưng nhìn Thẩm Manh bị nó chọc tức liền vui vẻ đáp:
[Ông ể (không thể)]
Thẩm Manh: (ノ`□')ノ⌒┻━┻
Cục bông gòn thoáng cái thu nhỏ, thoát khỏi ma trảo của Thẩm Manh, phát nhiệm vụ thứ nhất:
[Đinh.
Nhiệm vụ 1: cứu nam chính khỏi chết rét.
Thưởng: 2 lượng bạc.
Vì nhiệm vụ đặc thù tặng ký chủ một viên thuốc Đảo Thể Đan giúp ký chủ chuyển hoá cơ thể lạnh lẽo sang ấm áp.]
Thẩm Manh không suy nghĩ nhiều nuốt viên thuốc màu hồng vào miệng, cả cơ thể chợt ấm áp cả lên, nhưng hắn vẫn không thấy lạnh, có lẽ do hệ thần kinh bị hỏng.
BingBong rất tri kỷ mở ra cho hắn bản đồ có đánh dấu vị trí của nam chính.
Màu đỏ là nam chính, màu xanh là Thẩm Manh, nhưng nam chính cách hắn rất xa, đợi hắn đến được đó thì nam chính cũng nghẻo rồi.
[Ký chủ có thể dùng thuấn di.]
Thẩm Manh liền nhớ ra bản thân vẫn còn một cái skill cực kỳ tiện lợi này, không hai lời dựa theo trí nhớ của nguyên chủ thuấn di đến chỗ của nam chính.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...