“Kỳ thi này mọi người nhất định phải thật cẩn thận, đây là bài thi cuối cùng trước khi chia lớp, dựa theo truyền thống của Tĩnh Kiệm, một tháng trước kì thi cuối kì năm lớp mười, chúng ta sẽ hoàn thành việc chia lớp tự nhiên – xã hội chính thức để đảm bảo mọi người bước vào lớp mười một với trạng thái tốt nhất.
Sau khi có kết quả, có thể sẽ rất nhiều bạn lớp chúng ta rời khỏi cái lớp này.”
Trương Chính Tâm đặt sách giáo khoa trong tay xuống bàn, thở dài, “Thời gian lớp 10-13 chúng ta bên nhau đã gần một năm rồi, nói chung thì chủ nhiệm của các lớp tự nhiên ở Tĩnh Kiệm thường là giáo viên toán hoặc lý, phần lớn các bạn lớp ta theo tự nhiên.
Vì vậy chắc lớp (13) sẽ được giữ lại làm lớp chọn tự nhiên, có thể thầy sẽ chuyển sang lớp khác đảm nhiệm chức vị chủ nhiệm.”
Nói đến đây, Trương Chính Tâm bật cười, lẫn trong nụ cười lại là sự không đành lòng, “Nhưng mọi người phải nhớ thật kĩ, dù sau này các em có chuyển đến lớp nào đi nữa, lớp học đầu tiên khi các em bước chân vào Tĩnh Kiệm là lớp (13), vì vậy các em luôn luôn là học sinh của lớp (13).”
Tâm trạng của Hứa Kỳ Sâm rất phức tạp, mặc dù trong mắt người khác, trông cậu luôn trầm mặc kiệm lời, cảm xúc lúc nào cũng bình tĩnh, thế nhưng ở trong lòng, cậu vẫn thấy nuối tiếc chẳng nỡ rời xa lớp học này.
Có lẽ bởi đã trải qua khoảng thời gian khó khăn nhất ở đây, vì vậy cậu đã nảy sinh cảm giác thuộc về nơi này một cách rất tự nhiên.
Nhưng chắc chắn cậu sẽ học lớp xã hội, đây là điều gần như chẳng phải nghi ngờ nữa.
Cảm giác ghế bị dịch đi nhẹ nhàng, Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại với biên độ rất nhỏ, nhìn cậu nam sinh đằng sau.
Vẻ mặt đối phương trông như rất muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, hắn chỉ bảo, “Tớ vô tình đá phải, xin lỗi.”
Chắc chắn Hạ Tri Hứa sẽ học tự nhiên, đây cũng là điều gần như chẳng cần phải nghi ngờ.
Một ngày trước khi chia lớp, chủ nhiệm gọi Hứa Kỳ Sâm ra ngoài làm cậu rất băn khoăn không biết có chuyện gì.
Sau khi ra ngoài, cậu mới biết ra là chuyện của dì nhỏ.
“Dì nhỏ của em đang ở bệnh viện, tình hình cụ thể thì em hỏi cô ấy đi, giờ thầy phải đi họp, đã muộn một lúc rồi.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, lại hỏi, “Thầy ơi, thầy đưa dì em đến bệnh viện à?”
Trương Chính Tâm đáp “Ừ”, “Thầy tình cờ đi ngang qua thì thấy quen mắt, lo chuyện bao đồng vậy thôi, em đừng lo, không nghiêm trọng lắm đâu.”
“Cảm ơn thầy ạ.”
“Không có gì, mau đến bệnh viện đi.”
Quay vào phòng học, Hứa Kỳ Sâm nhanh chóng thu dọn cặp sách, Hạ Tri Hứa mở miệng định hỏi cậu xem có chuyện gì, nhưng bất đắc dĩ đang trong tiết, giáo viên sinh học lại là người nghiêm khắc nhất, hắn còn chưa kịp mở miệng, Hứa Kỳ Sâm đã rời đi.
Vì hôm sau thi tháng – kì thi chia lớp cực kì quan trọng với khối mười nên Tĩnh Kiệm đã cho nghỉ tiết tự học buổi tối hôm đó.
Sau tiết học cuối cùng, mọi người tiến hành tổng vệ sinh rồi còn sắp xếp phòng thi.
Hạ Tri Hứa uể oải lau bảng đen bằng tờ giấy báo tiếng Anh, Trần Phóng vừa mới giặt cây lau nhà xong đi ngang qua cửa sổ, cậu ta dừng chân lại gõ lên cửa sổ kính.
Lúc này, Hạ Tri Hứa mới xốc lại tinh thần, lười biếng hỏi, “Gì?”
“Dạo này mày bị ốm à, hôm nào cũng thấy mất hồn mất vía.” Cách cửa kính thủy tinh, Trần Phóng trêu, “Mai thi rồi đấy.”
“Thi thì thi.” Hạ Tri Hứa cố chấp lau một vết đen trên kính thủy tinh.
“Ái chà chà, đúng là học sinh giỏi.
Tao nghe bảo chia lớp cùng hôm công bố danh sách luôn đấy.” Trần Phóng thở dài, “Mong là Nhã Nhã nhà chúng ta vẫn ở lại lớp (13), nhưng mà nếu cổ muốn sang học xã hội thật thì tao cũng sẽ theo học cùng.”
Hạ Tri Hứa trừng cậu ta, “Mày chạy theo người ta quá đấy.”
Trần Phóng khinh thường “xì” một tiếng, “Tại vì mày chưa thích ai thôi.
Nếu mày có á, cứ tưởng tượng đến việc chẳng mấy nữa sẽ phải xa cô ấy, chắc chắn mày sẽ chẳng buồn ăn uống, thao thức trắng đêm, dù cô ấy có đi đâu mày cũng muốn theo đó.”
Trần Phóng tỏ cái vẻ mặt [Tao là tình thánh đấy], lắc đầu đầy trầm tư, “Ài, người không biết gì về tình cảm như mày thì không hiểu được tao đâu.”
Tay đang lau kính dừng lại.
Người mình thích.
Chẳng mấy nữa sẽ xa nhau.
Không muốn xa nhau.
Hạ Tri Hứa rơi vào sự bối rối hỗn loạn, nhưng hiển nhiên là kẻ thần kinh thô trước mặt không thể tháo gỡ nghi hoặc cho hắn.
Sau khi tổng vệ sinh, các bạn học lần lượt rời đi, Trần Phóng có việc phải về trước, Hạ Tri Hứa giúp Hứa Kỳ Sâm dọn dẹp lại sách vở trên bàn học cậu.
“Tri Hứa, trùng hợp quá cậu còn ở đây, lát nữa tôi phải đến hội học sinh một chuyến, vốn là tôi phải dán số báo danh này lên, cậu có thời gian giúp tôi một chút được không?” Lớp trưởng cầm một xấp giấy in số báo danh, vẻ mặt hết sức áy náy, “Nếu cậu có việc thì lát nữa tôi về tự dán cũng được.”
Hạ Tri Hứa cười áy náy, nhận lấy đồ trong tay người kia, “Giờ tôi đang rảnh, dán số báo danh cũng chẳng tốn bao lâu, cậu cứ đến hội học sinh đi.”
“Thế cảm ơn cậu nhé!”
Phòng học trống không, chỉ còn lại mình hắn.
Cuối tháng năm, hoa dành dành trong khuôn viên trường đã nở rộ, hương hòa lách vào từ trong cánh cửa sổ đã được lau sạch sẽ, hòa lẫn vào trong những hạt bụi bay nhảy dưới ánh sáng buổi hoàng hôn, cuối cùng biến mất trong bóng tối.
Chỗ ngồi thi tháng sắp xếp theo thành tích, Hạ Tri Hứa cúi đầu nhìn tập số báo danh trong tay, lật xem mấy tờ, đều là học sinh trong top 50, điều này khiến hắn thoáng mừng rỡ, bởi vì nó có nghĩa là kì thi lần này, hắn có thể được xếp vào cùng một phòng thi với Hứa Kỳ Sâm.
Thi trong chính phòng học lớp bọn họ.
Nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng, sau khi chia lớp, bảng xếp hạng bên tự nhiên và bên xã hội sẽ tách ra.
Hạ Tri Hứa yên lặng dán lần lượt từng số báo danh một theo thứ tự, để lại duy nhất số báo danh của mình và Hứa Kỳ Sâm, không dán lên ngay vội.
Hắn quay trở lại vị trí ngồi của mình, ghé đầu vào mặt bàn trơn loáng, nghiêng đầu nhìn hai tờ giấy mỏng trong tay, ánh nắng xuyên qua giấy trắng, chiếu lên mặt hắn.
Mùa hè sắp đến rồi, ngay cả ánh nắng cũng trở nên sắc bén.
Hắn vươn hai tay ra, tay trái cầm số báo danh ghi tên mình, tay phải cầm tờ còn lại.
[Hạ Tri Hứa 20150913002]
[Hứa Kỳ Sâm 20150987031]
Ngón tay chầm chậm điều khiển cho hai tờ tới gần nhau, như hai đoàn tàu va vào nhau trong một đường hầm.
Mãi đến khi chữ “Hứa” trong Hạ Tri Hứa bị nuốt gọn bởi chữ “Hứa” của Hứa Kỳ Sâm, chồng vào thành một.
Hạ Tri Hứa Kỳ Sâm.
Tựa như tên của một bộ tiểu thuyết ngược tâm nào đó vậy.
Hắn bật cười tự giễu, ngây người trong ánh hoàng hôn đầu hạ, xem đủ rồi, hắn mới dán hai người vào chỗ ngồi tương ứng, đóng cửa phòng học lại rời đi.
Đầu tiên Hứa Kỳ Sâm về nhà lấy điện thoại, sau đó gọi điện cho dì nhỏ, không ngờ dì nhỏ lại đã về từ bệnh viện rồi, cậu sốt ruột đứng chờ dưới tầng, mãi mới thấy dì nhỏ chậm chạp đi về.
“Có chuyện gì thế ạ?” Hứa Kỳ Sâm đỡ cánh tay cô.
Thư Oánh lắc đầu, “Chẳng có chuyện gì to tát cả, trưa nay tăng ca không có thời gian ăn cơm, vật vã mãi mới đến giờ tan tầm, ai ngờ dì chuẩn bị về nhà thì lại bị thằng đểu kia bám riết, cứ lôi lôi kéo kéo ngay giữa đường cái.”
“Không phải hai người chia tay rồi à?” Hứa Kỳ Sâm cau mày.
“Cưng không hiểu đâu, trong mắt mấy thằng trai đểu, hai chữ chia tay chẳng là cái gì hết.” Thư Oánh thở dài, “Lúc đó dì sắp hạ đường huyết, thằng kia thì khỏe, thẳng tay túm dì đi, cũng trùng hợp quá là thầy Trương của mấy đứa xuất hiện kéo thằng đểu đó ra, sau đó lái xe đưa dì đến bệnh viện.”
Giờ Hứa Kỳ Sâm mới hiểu, ra là Trương Chính Tâm cứu dì nhỏ.
“Sau này dì ra ngoài thì nhớ phải cẩn thận, hai ngày này cháu lén lút mang điện thoại đi, có chuyện gì thì dì gọi điện cho cháu.”
Thư Oánh nghe vậy thì rất vui, nhưng sắc mặt cô vẫn kém tệ, “Gọi cho cưng làm gì, hai chúng ta cùng ngã bệnh ngất xỉu giữa đường à, nhưng thật ra nếu ăn vạ thì kêu cưng đi cùng cũng được.”
Đã đến thế này rồi mà vẫn còn bụng dạ đùa giỡn.
“À phải rồi, dì nghe thầy Trương của mấy đứa nói ngày mai thi chia lớp à, dì thì trước này không quan tâm việc học tập của cưng lắm đâu, đây là chuyện riêng của cưng mà, tự mình cố gắng lên nhé.”
Hứa Kỳ Sâm đáp “Vâng”, rút chìa khóa ra mở cửa.
Chẳng biết tại sao mà cắm chìa khóa mãi không trúng, Thư Oánh không nhìn nổi nữa, tự mình đoạt lấy chìa khóa ra mở cửa.
Hứa Kỳ Sâm theo sau, sau một hồi lâu do dự, cậu mở miệng nói: “Dì nhỏ, dì nói xem cháu nên chọn tự nhiên hay xã hội?”
Thư Oánh đặt chìa khóa lên tủ ngoài huyền quan, khá là bất ngờ, “Dì nghĩ là cưng sẽ không hỏi dì về vấn đề này đâu.”
“Tại sao ạ?”
Cô đưa tay chỉ vào phòng Hứa Kỳ Sâm, bật cười, “Cưng nhìn phòng mình kìa, chỗ để sách còn rộng hơn cả chỗ ngủ nữa.
Cưng thích đọc sách như vậy, sao có thể học tự nhiên được.”
Hứa Kỳ Sâm không thể phản bác được lời của dì nhỏ, cô nói không sai chút nào, trước cả khi vào cấp ba, cậu cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình phải phiền muộn vì chuyện chia lớp.
Trong lòng cậu, hoặc có thể nói là trong lòng mọi người, cậu đã định trước sẽ học xã hội.
“Sao thế?” Trực giác của phụ nữ khiến Thư Oánh không kìm được mà bắt đầu quan sát những biểu cảm nhỏ trên khuôn mặt Hứa Kỳ Sâm, “Không phải là thích cô bé nào định học tự nhiên nên trong lòng mới bắt đầu dao động đấy chứ?”
“Sao thế được…” Hứa Kỳ Sâm lắc đầu.
“Dì sẽ không can thiệp vào chuyện chia lớp của cưng.” Thư Oánh ngồi trên sô pha, “Từ lâu dì đã cảm thấy mấy chuyện chia lớp đó thực sự là một nét bút hỏng trong hệ thống giáo dục rồi, nhưng đành chịu thôi, không chia lớp thì áp lực của mấy đứa còn nặng nề hơn nữa.
Cưng chỉ cần tự hỏi bản thân thôi, rằng sau này muốn trở thành kiểu người như thế nào.”
“Suy nghĩ đến cưng của tương lai đi, để cậu ấy đưa ra quyết định giúp.”
Tương lai?
“Cháu biết rồi, dì nhỏ.”
Kì thi chia lớp như hai ngày đánh trận, kết thúc trong cảnh loạn lạc nhốn nháo.
Trương Chính Tâm phát tờ chia lớp tự nhiên – xã hội cho học sinh, bảo bọn họ tự về suy nghĩ trong hai ngày.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, Hạ Tri Hứa vẫn giống như trước đây, gọi Hứa Kỳ Sâm đi về cùng.
Không biết tại sao, bầu không khí trên đường về nhà xấu hổ lạ, ai cũng muốn nói nhưng chẳng dám, mãi đến khi sắp phải chia tay rồi, Hứa Kỳ Sâm mới mở miệng khe khẽ chào tạm biệt, “Tớ về đây.”
“Ừm…” Hạ Tri Hứa cắn môi, “Từ từ, chờ chút đã.”
Thấy Hứa Kỳ Sâm quay đầu lại, Hạ Tri Hứa hỏi, “Cậu… Cậu thấy tớ chọn vào lớp xã hội có được không?”
Nơi góc đường có một cột đèn đường, ánh đèn vàng ấm rọi xuống từ trên đỉnh đầu Hứa Kỳ Sâm, soi rõ sự hoang mang và khó hiểu trên gương mặt cậu.
“Sao cậu lại chọn lớp xã hội?”
Hạ Tri Hứa gãi tóc sau gáy mình, “Thì… muốn thử thách bản thân đó đó…”
Cái cớ đúng là quá sứt sẹo.
Hứa Kỳ Sâm không nhìn hắn, nhẹ nhàng mở miệng, “Thế cậu thấy tớ thì sao, tớ học lớp tự nhiên thì thế nào?”
Sắc mặt Hạ Tri Hứa bỗng thay đổi, hắn có vẻ căng thẳng, “Đương nhiên là không được rồi! Cậu thích văn đến thế cơ mà, lại còn có tài năng trên phương diện này nữa chứ, bây giờ người thích đọc sách như cậu không nhiều đâu, đương nhiên cậu phải chọn thứ mình thích rồi.”
Chọn thứ mình thích.
Thích cả hai cơ, làm sao bây giờ.
Hứa Kỳ Sâm cụp mắt, không kìm được tiếng cười bật ra, “Thế thì cậu cũng phải chọn tự nhiên.” Cậu nhìn vào mắt Hạ Tri Hứa, “Cậu cũng phải chọn thứ mà mình thực sự dốc lòng yêu thích.”
Hạ Tri Hứa kéo cong khóe môi, dường như một vấn đề nào đó chưa được giải quyết cuối cùng cũng rơi xuống trong lòng, hắn gật đầu, “…Được.”
“Ừm.” Hứa Kỳ Sâm cũng gật đầu, “Tớ đi đây.”
Hôm chia lớp là thứ tư, bầu không khí trong lớp rất buồn, nhất là mấy bạn nữ, lúc phải chia tay cứ lưu luyến mãi không thôi, hẹn ước đủ thứ.
Hạ Tri Hứa sợ cảm xúc của mình rõ ràng quá, vì vậy cố tình giữ vững nụ cười, “Tớ dọn sách giúp cậu, cậu nhiều sách thế này mà.”
Hứa Kỳ Sâm lắc đầu, “Bình thường, mấy hôm trước tớ đã lần lượt dọn mấy quyển sách ngoại khóa về nhà rồi, mấy quyển sách này tớ đeo được mà.” Thấy những bạn học được chia đến lớp xã hội như mình cũng đã bắt đầu đi ra ngoài, bên ngoài cửa cũng có không ít bạn học mới đến lớp (13), Hứa Kỳ Sâm đeo cặp sách lên lưng, “Tớ đi đây.”
Hạ Tri Hứa gật đầu, hắn vẫn rất muốn đưa cậu lên tầng năm, nhưng cảm xúc này – đối với đám con trai – thật sự quá kỳ quặc, hắn sợ mình tỏ ra rõ ràng quá sẽ khiến người khác thấy phiền.
Đành phải nói một câu ngắn ngủi, “Ừm, cố lên.”
Hắn vốn định nói là, đến lớp mới chúng mình vẫn là bạn bè chứ, nhưng nói như vậy hắn cũng thấy kì quặc quá, nên thôi.
Nào ngờ đi được hai bước, Hứa Kỳ Sâm lại quay về.
“Sau khi tan tiết tự học buổi tối, tớ chờ cậu ở cầu thang tầng bốn.”
Đôi mắt Hạ Tri Hứa lập tức sáng lên.
Thế có nghĩa là cậu sẽ đợi hắn về nhà chung sao?
Đợi đến khi Hứa Kỳ Sâm ra khỏi lớp (13) rồi, Trần Phóng mới chạy tới bên cạnh Hạ Tri Hứa, “Tao nói này, sau này mày đi học diễn xuất luôn đi, mày phải thấy được cái biểu cảm khi nãy trên mặt mình, lúc cười lúc khóc, thật đấy.”
Hạ Tri Hứa vỗ tay Trần Phóng ra, hắn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng chẳng thể tự kiềm chế được.
“Này, từ hôm nay trở đi, bạn thân của mày chỉ còn lại một mình tao thôi.” Trần Phóng tỏ vẻ rất vui sướng khi đối phương gặp họa, lại nhìn các bạn học mới di chuyển vào trong lớp, cậu ta bỗng nghĩ tới điều gì, “À phải rồi, chiều nay lúc tới văn phòng, tao vô tình nhìn thấy danh sách chia lớp xã hội, mày đoán xem tao nhìn thấy gì?”
“Muốn nói gì thì nói luôn đi đừng có dài dòng.”
Trần Phóng tặc lưỡi hai tiếng, “Không phải bạn học Tiểu Hứa chuyển sang lớp (4) à, bên xã hội chỉ có một lớp chọn đó thôi, mày đoán xem còn ai vào lớp (4) nữa?”
Hạ Tri Hứa chẳng quan tâm mấy chuyện lớp xã hội, thấy cái điệu bí mật như trộm của Trần Phóng, Hạ Tri Hứa càng lười phản ứng lại, “Nói gì thì nói đi, không nói thì dẹp.”
“Chính mày nói đấy nhé.” Trần Phóng bĩu môi, “Tao không nói nữa, có thời gian thì mày lên mà xem.”
Kỳ quặc.
Hạ Tri Hứa nhíu mày, ngồi xuống mở một quyển bài tập toán ra, không quan tâm đến cậu ta nữa.
Người ngồi bàn trước chuyển thành một nữ sinh mảnh khảnh trắng trẻo buộc đuôi ngựa dài, đuôi tóc lúc nào cũng lắc lư qua mặt bàn Hạ Tri Hứa, hắn thấy rất không vui.
Thật ra chính hắn cũng tự hiểu trong lòng nguồn cơn của sự không vui này căn bản không phải vì đổi bạn bàn trước mà là vì bạn bàn trước cũ, nhưng hắn cảm thấy [Tâm trạng không tốt vì thấy lưu luyến] là một việc hết sức ấu trĩ, vì vậy hắn đã đổ thừa cái sự không vui này lên người bạn cùng bàn trước xui xẻo.
Tan học, các nữ sinh trong lớp buôn chuyện, bạn cùng bàn của Hạ Tri Hứa không thay đổi, vẫn là cô bạn ưa lắm chuyện kia, chẳng qua là dạo này bọn họ đã đổi chủ đề mới để lắm chuyện —— chòm sao.
Chẳng biết cô nàng mua được một quyển sách về chòm sao ở sạp hàng nhỏ nào ngoài cổng trường, một đống nữ sinh vây quanh vị trí của bọn họ, hăng say bàn tán về cái thứ thiếu xác thực này.
“Này này đá may mắn của Bạch Dương là gì?”
“Citrine, mau đi mua một viên đi.”
“Phải rồi, cậu là Nhân Mã đúng không, Nhân Mã là trai đểu đó ha ha ha.”
“Cự Giải hợp với chòm sao nào nhất?”
“Nữ Cự Giải với…” Bạn cùng bàn lật sách, “Nam Song Ngư! Thiên Yết cũng hợp lắm!”
Làm mãi không xong nổi nửa bài, Hạ Tri Hứa quyết định đặt bút xuống, liếc nhìn qua trò rầm rộ của bạn cùng bàn, bỗng nghĩ, Hứa Kỳ Sâm sinh nhật ngày 21 tháng 2, chắc hẳn là Song Ngư.”
Hôm nay chia lớp nên hắn cố tình mang điện thoại, nhưng hắn sợ không dám liên lạc với Hứa Kỳ Sâm.
Tuy nhiên giờ thì đã có ích rồi, Hạ Tri Hứa lén lút rút điện thoại ra, cúi đầu mở khóa, vào công cụ tìm kiếm.
Hắn lại liếc sang bạn cùng bàn, mấy cô bạn vẫn đang nắm chìm trong cuộc thảo luận sôi nổi.
Hạ Tri Hứa nhanh chóng gõ mấy chữ lên khung tìm kiếm.
[Chòm sao Song Ngư và chòm sao Song Tử]
Bấm xác nhận.
Thấy Hạ Tri Hứa cứ khom lưng như thế, bạn cùng bàn cau mày như nhìn thấy thứ gì đáng sợ lắm vậy.
“Này, cậu chủ Hạ, cậu làm sao đấy?”
Gia cảnh của Hạ Tri Hứa không tồi, mọi người đua nhau gọi bằng biệt danh ấy.
Nào ngờ cái tên này nổi giận đùng đùng, ném điện thoại vào trong ngăn bàn.
Mấy cái gì đây không biết nữa?
[Mức độ thành đôi giữa chòm sao Song Ngư và Song Tử: 50%.
Nhận xét vắn tắt: Cần cố gắng giữ vững.]
Song Ngư nhạy cảm bi quan, Song Tử nhạy bén thất thường, dù xét trên phương diện nào cũng không thể xem là một đôi hợp nhau.
Mấy cái kiểu phân tích rõ là tiêu cực này thì thôi đi, tại sao tất cả những tìm kiếm liên quan toàn là “Hai chòm sao Song Ngư và Song Tử là hình phạt dành cho nhau”, “Tại sao Song Ngư có thể hủy hoại Song Tử”, “Song Ngư và Song Tử là sự tồn tại ngược tâm”, lại còn “Tại sao chòm sao Song Tử không thể ở bên chòm sao Song Ngư”?
Đây là những thứ mà mấy người rảnh rỗi không có việc gì làm tìm kiếm à?
“Rốt cuộc là mày làm sao thế? Lại cáu giận với ai?” Bạn cùng bàn vẫy tay trước mặt Hạ Tri Hứa.
Hạ Tri Hứa đứng phắt dậy, chen ra sau bạn cùng bàn để ra ngoài, “Mấy chòm sao các kiểu toàn bịp thôi, có thời gian rảnh rỗi bàn tán mấy chuyện này thà đi làm nhiều bài tập hơn đi!”
Nói xong, hắn đùng đùng giận dữ rời khỏi phòng học.
“Hôm nay Hạ Tri Hứa làm sao thế… Bị chủ nhiệm Uông ám vào người à?”
Đứng ngoài cửa lớp (4) với mấy chục bạn cùng lớp mới, Hứa Kỳ Sâm cúi đầu nhìn một đốm xám nhỏ trên mũi giày mình, bỗng nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Các bạn vào lớp đi.”
Là Trương Chính Tâm.
Hứa Kỳ Sâm ngạc nhiên, thì ra Trương Chính Tâm là chủ nhiệm lớp (4) sao?
Điều này khiến Hứa Kỳ Sâm được an ủi phần nào, dù sao Trương Chính Tâm cũng là một giáo viên không tệ.
“Mọi người cứ ngồi ngẫu nhiên đi, muốn ngồi đâu thì cứ ngồi đó.”
Hứa Kỳ Sâm đeo cặp vào phòng, trong phòng còn có một số bạn học cũ của lớp (4), các bạn mới đều đang tích cực tìm kiếm vị trí ngồi mình muốn, Hứa Kỳ Sâm thì thấy ngồi đâu cũng giống nhau, vì vậy yên lặng đi xuống phía sau.
Chỉ còn lại mỗi vị trí của tổ một gần cửa sổ.
Chẳng ai thích vị trí này cả, bởi vì gần cửa sổ ngoài hành lang, dù có làm động tác nhỏ nào cũng sẽ bị chủ nhiệm lớp hoặc chủ nhiệm giáo vụ trên hành lang bắt gặp ngay lập tức, thuộc về “khu vực có nguy cơ cao”.
Đành chịu thôi, ai bảo cậu chậm chân.
Hứa Kỳ Sâm đeo cặp đi tới, bạn cùng bàn bên ngoài đang gục mặt trên bàn ngủ, Hứa Kỳ Sâm vỗ vai người kia, đối phương không ngẩng đầu mà chỉ dịch ghế lên trước cho Hứa Kỳ Sâm lách vào.
Không biết tại sao, cách người này nằm ngủ khiến Hứa Kỳ Sâm liên tưởng đến Hạ Tri Hứa.
Với lại… mái tóc đen cũng y như vậy.
Hứa Kỳ Sâm dọn dẹp bàn học mới của mình, Trương Chính Tâm vẫn y như trước, tiến hành phần giới thiệu bản thân hết sức nhiệt tình, còn nói thêm rất nhiều chuyện.
“Thế mọi người làm quen nhau chút đi, có gì cần thì cứ đến phòng 302 tòa hành chính tìm thấy nhé.”
Lúc rời đi, Trương Chính Tâm còn cố tình cười với Hứa Kỳ Sâm, Hứa Kỳ Sâm kéo cao khóe môi, đáp lại bằng một nụ cười lễ phép.
Còn một lúc nữa mới tới giờ học, Hứa Kỳ Sâm lấy một quyển sách ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, bạn cùng bàn cậu bỗng ngồi dậy, giơ tay lên vươn vai.
“Hả? Mọi người đến hết rồi à…” Giọng đối phương rất lười nhác, như âm thanh được gió thổi đến vậy.
Vừa mới vươn vai xong, cậu ta lại ập cả người ra bàn, nghiêng đầu bất động nhìn chằm chằm Hứa Kỳ Sâm.
Cảm nhận được rõ ràng cái nhìn chằm chằm từ người bên cạnh, Hứa Kỳ Sâm không quen cho lắm.
Có phải giờ nên làm quen nhau không nhỉ? Phải chủ động giới thiệu bản thân một chút.
Hứa Kỳ Sâm nghiêng mặt sang nhìn bạn cùng bàn đang ghé nửa bên mặt lên bàn học.
Lạ thật…
Người này giống Hạ Tri Hứa ghê.
Nói chính xác thì mặt mũi khá giống, đều có đôi mắt rất đẹp, lông mi vừa dài vừa dày, nhưng trông thanh tú hơn hắn, cũng không có cảm giác góc cạnh như Hạ Tri Hứa, khí chất cũng hoàn toàn khác nhau.
Hạ Tri Hứa nhiệt tình cởi mở, người trước mặt cậu trông thì lười nhác, không biết có phải do vừa ngủ dậy hay không.
“Cậu nhìn chằm chằm tôi làm gì?” Bạn cùng bàn bật cười, lúc này Hứa Kỳ Sâm mới phát hiện ra nơi chóp mũi của người đó có một nốt ruồi nho nhỏ.
Bạn cùng bàn cười rộ lên, hai mắt cong cong, nhưng mà không có răng nanh, “Không phải cậu thấy tôi đẹp trai quá nên bị mê hoặc đấy chứ?”
À, tính cũng không giống nhau.
“Không phải.” Hứa Kỳ Sâm bình tĩnh trả lời.
Bạn cùng bàn lập tức thẳng người dậy, nói với vẻ mặt hết sức hứng thú, “Cậu thú vị ghê, cậu tên là gì?”
“Hứa Kỳ Sâm.”
“Tên hay lắm.” Người kia đưa tay mình tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Chào bạn cùng bàn, tôi tên là Hạ Tập Thanh.”
Hứa Kỳ Sâm ngạc nhiên, “Cậu cũng họ Hạ à?”
“Cũng?” Hạ Tập Thanh chống cằm, con ngươi đen như mực đảo quanh, “Còn ai họ Hạ nữa sao?”
Hứa Kỳ Sâm hơi hoảng, cậu lắc đầu, “Không.” Cậu bỗng nghĩ đến gì đó, “Trong câu thơ “Biệt viện thâm thâm hạ tịch thanh” à?” (Trưa hè trải chiếu sau vườn – Trong bài thơ Hạ Ý của Tô Thuấn Khâm)
Hạ Tập Thanh cũng không khỏi ngạc nhiên, “Cậu là người đầu tiên nói ra được xuất xứ tên tôi, giỏi đấy.
Nhưng không phải “Tịch” kia, mà là “Tập” trong “Học tập”.
Cậu ta cười nói, “Bố tôi họ Hạ, mẹ tôi họ Tập, hai người muốn tiếp tục tương thân tương ái nên đặt cho tôi cái tên này.”
“Thế à, ý nghĩa hay ghê.” Hứa Kỳ Sâm lịch sự cười nói.
Hạ Tập Thanh lắc đầu, “Không hẳn, tên tôi là một cái flag, cuối cùng thì hai người họ ly hôn rồi.”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp một người quen nhau chưa đầy năm phút đã vén mở tất cả về nội tình trong gia đình mình, nhất thời không biết phải nói tiếp cái gì.
“Cậu đừng lo, ly hôn cũng chẳng phải chuyện gì lớn.
Hôm bọn họ ly hôn tí nữa thì tôi đốt pháo ăn mừng, cuối cùng cũng kết thúc được tháng ngày dày vò lẫn nhau.”
Hứa Kỳ Sâm cười, quay trở về đề tài ban đầu, “Nhưng tôi thích bài thơ của tên cậu lắm, tôi thấy đó là bài thơ viết về mùa hè mát mẻ và thoải mái nhất đấy.”
Hai người đang nói chuyện, trên mặt bàn Hứa Kỳ Sâm bỗng xuất hiện một bóng người, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ra là Hạ Tri Hứa.
“Cậu đến rồi à.”
Đi cùng Hạ Tri Hứa còn có Trần Phóng, hai người đứng bên ngoài cửa sổ.
Không biết vì sao, Hứa Kỳ Sâm cảm giác vẻ mặt của Hạ Tri Hứa cứ là lạ.
“Họ Hạ mà cậu bảo “cũng” là cậu ta à.” Hạ Tập Thanh lập tức ôm lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, sau đó cười cong cong hai mắt, chào hỏi với Hạ Tri Hứa đang trông rất u ám, “Hi, lâu quá rồi không gặp bé Tri Hứa, dạo này có học hành ngoan ngoãn không đó? ~”
Thấy cậu ta như vậy, Hạ Tri Hứa lập tức thò tay vào kéo cánh tay Hạ Tập Thanh ra, “Sao mày lại ở lớp (4)?!”
“Sao, học sinh mĩ thuật không được học xã hội à?”
Trần Phóng ở bên cạnh kéo nửa người Hạ Tri Hứa nhoài vào trong cửa sổ lớp ra, “Tao đã nói với mày lâu rồi mà mày không nghe, hừ.”
Thấy Trần Phóng tiếp lời, Hạ Tập Thanh lập tức cười híp mắt gọi: “Bé Phóng Phóng, lâu quá không gặp, cậu không nhớ người ta à?”
Da gà khắp mình rơi đầy đất, Trần Phóng buông tay Hạ Tri Hứa ra, “Mấy người tự giải quyết đi…”
“Không được, Hứa Kỳ Sâm, cậu không thể ngồi cùng bàn với cậu ta được, cậu mau đổi chỗ đi.” Hạ Tri Hứa túm cổ tay Hứa Kỳ Sâm, “Giờ đổi luôn đi.”
“Tại sao?” Hứa Kỳ Sâm ngơ ngác.
Nhìn vẻ mặt này của cậu, Hạ Tri Hứa cảm thấy Hứa Kỳ Sâm là một thiên thần nhỏ không rõ sự đời, giờ gặp phải ác ma không tiếc gây chuyện này thì chẳng phải ngày nào cũng sẽ bị bắt nạt sao?
“Không có sao trăng gì hết, thằng nhóc này hư đốn lắm, cậu đừng có để vẻ bề ngoài của cậu ta đánh lừa.”
Hạ Tập Thanh lại ôm lấy Hứa Kỳ Sâm, “Bé Tri Hứa à, cưng như vậy là không được đâu, sao lại có thể chửi mắng chú nhỏ của cưng ngay trước mặt người khác như vậy được chứ? Cẩn thận kẻo chú về mách bố mẹ cưng đấy nhé.”
Hứa Kỳ Sâm mở to mắt, nhìn Hạ Tập Thanh với vẻ đầy trêu chọc rồi lại nhìn Hạ Tri Hứa sắc mặt trông rất khó coi.
Chú, chú nhỏ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...