Sau khi làm hòa với Hứa Kỳ Sâm, Hạ Tri Hứa như được sống lại, làm gì cũng đầy ắp nhiệt huyết, lấy lại phong độ của mặt trời nhỏ ngày xưa.
Trong giờ giải lao tiết hai, Trần Phóng bị Hạ Tri Hứa gọi đi bê bài tập toán giúp.
Thành phố phương nam này nổi tiếng với thời tiết khắc nghiệt, lúc trời nóng, ánh nắng mặt trời gần như có thể nướng chín con người, nhưng khi lạnh còn khó chịu hơn, hơi lạnh ẩm ướt xuyên thẳng vào trong xương cốt.
Vì để tránh cho học sinh bị đông lạnh, Tĩnh Kiệm quyết định dừng buổi tập thể dục giữa giờ.
Lúc ra khỏi văn phòng trùng hợp gặp học sinh lớp bên cạnh đang cầm một cây saxophone dẫn dắt biểu diễn cho ngày kỉ niệm thành lập trường, Trần Phóng bỗng khoác vai Hạ Tri Hứa, “Này, sao thằng nhóc cưng không trình diện tiết mục nào?”
“Trình diện tiết mục gì?”
“Kỷ niệm ngày thành lập trường đấy.” Trần Phóng vỗ vai hắn, “Đây là cơ hội tuyệt vời để cậu thăng chức từ hotboy của lớp lên hotboy của trường đấy anh trai à!”
Hạ Tri Hứa đẩy cậu ta ra, “Không có hứng thú, không muốn tham gia.”
“Không tham gia thật à? Đừng, mày hát hay thế cơ mà, lại còn có sở trường đàn ghi ta với đàn piano nữa chữ, chọn bừa cái nào cũng đem đi biểu diễn được.”
Hạ Tri Hứa gằn từng chữ, “Tao, tuyệt, đối, sẽ, không, biểu, diễn, đâu, mày, chết, tâm, đi.”
Cũng không hẳn là vì ngại, từ nhỏ đến lớn Hạ Tri Hứa đã bị bắt tham gia vô số buổi tiệc lớn nhỏ, nhưng vấn đề là hắn không thích cái cảm giác đứng trên sân khấu để hàng trăm ngàn ánh mắt nhìn về phía mình cho lắm, sự chú ý cao độ ấy gây nên cho hắn áp lực rất nặng nề, trong tình cảnh ấy, hắn sẽ phải giả vờ như không để ý gì mà mỉm cười đón nhận những ánh mắt phóng về phía mình.
Dù là điều tốt hay điều xấu, hắn cũng phải chấp nhận bằng một kiểu cách thật khéo léo.
Đây là số phận của những người trình diễn.
Mặc dù Hạ Tri Hứa không thừa nhận, nhưng ở trong mắt mọi người, hắn đúng là một người trình diễn trời sinh cho người khác ngắm nhìn.
Thấy hắn không nói gì, Trần Phóng lập tức thay đổi đề tài, “Này, giờ mối quan hệ của mày với bạn học Tiểu Hứa tốt vậy cơ mà, sao không gọi cậu ấy ra bê một phần bài tập cùng.” Trần Phóng khịt mũi, gió quất trên hành lang đau cả đầu.
“Cậu ấy ngồi trong lớp bật máy sưởi cả sáng nay rồi, giờ tự nhiên mà đi ra trúng gió thì dễ bị cảm lắm.”
Hạ Tri Hứa gần như thốt nên theo phản xạ có điều kiện, thế nhưng lại làm Trần Phóng nghẹn khuất không thể chấp nhận nổi, “Này, ý mày là gì đây, cậu ấy ngồi máy sưởi cả buổi sáng, thế tao thì không à, tao không phải con người đúng không?” Trần Phóng chậc lưỡi, “Tao không thể hiểu nổi đấy, cùng là bạn bè, tại sao tao thì bị đối xử như thế này còn đãi ngộ của người kia thì lại tít trên trời cao thế?”
Hạ Tri Hứa ho khan mấy tiếng hòng che giấu sự thiếu tự nhiên của mình, “Mày da dày thịt béo, chịu vất được.”
“Thời buổi này ngay cả kết bạn cũng phải xem mặt mũi, đúng là quá tuyệt vọng rồi.
Không được, không được, tao phải đi tìm các anh em để gom góp ít tiền thôi.”
“Để làm gì?”
“Phẫu thuật thẩm mĩ chứ gì, mày nói xem tao nên đi Nhật hay đi Hàn, chỗ nào kĩ thuật ổn hơn?”
Hạ Tri Hứa đẩy cửa phòng ra, một làn gió ấm ập vào mặt, giọng điệu nghiêm túc che giấu ý trêu chọc, “Thái Lan.”
Sau khi phát một chồng sách bài tập cho bốn tổ trưởng, Hạ Tri Hứa trở về chỗ ngồi của mình, thấy Hứa Kỳ Sâm lại đang cúi đầu đọc sách một mình, nhưng không phải sách ngoại khóa.
Hắn chỉ nhìn mặt cậu thôi cũng biết, cậu nhíu chặt mày, ánh mắt đầy sự khó hiểu, không tập trung và thả lỏng tinh thần như khi đọc sách văn học.
Tám mươi phần trăm là đang đọc tài liệu toán.
Bạn cùng bàn háu ăn của cậu không ở đây, chắc lại xuống quầy bán quà vặt rồi, Hạ Tri Hứa ngồi vào chỗ của cô, thò đầu tới trước mặt Hứa Kỳ Sâm, “Nhìn gì thế? Nghiêm túc vậy.”
Hứa Kỳ Sâm giật mình ngẩng đầu lên, bấy giờ mới để ý đến Hạ Tri Hứa ngồi ngay bên cạnh mình, quanh người hắn mang theo một luồng hơi lạnh lẽo.
“À, thì sắp thi cuối kì rồi mà, tớ phải tranh thù thời gian bù thêm môn toán.”
Hạ Tri Hứa chống cằm, “Môn toán của cậu có kém lắm đâu.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, “Lý lẽ thua chị kém em này thì làm sao mà thiên tài toán học như cậu hiểu được.”
“Nếu có thể trao đổi, tớ cũng sẵn sàng đổi cái gọi là tài năng thiên bẩm về môn toán này lấy tài năng văn chương của cậu.”
Hạ Tri Hứa nói rất chân thành, nhưng Hứa Kỳ Sâm lại không đồng tình, “Ở giai đoạn hiện tại này, có vẻ tài năng toán học thì thực tế hơn chút.”
“Phải nhìn xa trông rộng chứ.” Hạ Tri Hứa cười nói, “Nếu tớ có tài năng văn chương như cậu, sau này có thể làm nhà văn gì đó, nghe đã thấy tự do rồi.”
Hứa Kỳ Sâm thở dài, đối với cậu mà nói, đề tài về tương lai quá đỗi xa xôi, càng chưa nói đến phương hướng của cuộc đời.
Nội cái đề tài [Sống tốt trong khoảng thời gian hiện tại] thôi là đã biết bao nhiêu người không đủ tiêu chuẩn rồi.
Cậu không nói gì, Hạ Tri Hứa cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Thấy bạn cùng bàn của Hứa Kỳ Sâm đã về, hắn cũng quay lại chỗ của mình, vỗ vai Hứa Kỳ Sâm, “Đề mà cậu vừa mới đọc ấy, thật ra có một hướng giải hay hơn, hay là để tớ nói cho cậu nghe nhé, tớ thấy cách này thì đơn giản hơn.”
Hứa Kỳ Sâm gật đầu, cậu cầm sách của mình xoay người xuống, đưa bút cho Hạ Tri Hứa.
“Thật ra bài này không khó vậy đâu, nhưng tớ thấy bài chứng minh thì dễ hơn bài toán tổng quát, ít nhất thì đã có thể loại trừ những khả năng tính sai.”
Hứa Kỳ Sâm ngẩn người, nhíu mày, “Nhưng mà tớ thường không tìm ra hướng chứng minh.”
Hạ Tri Hứa cười nói, “Chắc là vì hướng tư duy chưa điều chỉnh được.” Hắn chỉ bút lên đề bài, “Những bài toán mang tính tồn tại như thế này thường là kiểu thăm dò, tớ thấy cách thức có hiệu quả và nhanh nhất là giả sử sự tồn tại trước đó, không cần biết có phải sắp xếp lại rõ ràng điều kiện hay không, sau khi giả sử, đề bài sẽ có thêm một điều kiện, vậy thì việc suy ra mẫu thuẫn sẽ dễ hơn suy luận trực tiếp nhiều.”
Hứa Kỳ Sâm bám tay vào lưng ghế dựa của mình nghiêm túc gật đầu, như một bạn học sinh cực kì ngoan ngoãn.
“Như” cái gì, cậu vốn đã là thế rồi mà, Hứa Kỳ Sâm thầm phản bác lại bản thân trong lòng.
“Cậu xem này, nếu chúng ta giả sử có tồn tại một số thực a, cộng thêm điều kiện đã cho f(1)=1…”
Nghe Hạ Tri Hứa suy luận và chứng minh từng bước một, hàng mày hơi nhăn lại của Hứa Kỳ Sâm giãn ra, để lộ vẻ vui mừng vì đã được khai sáng, “Tớ hiểu rồi, phương pháp chứng minh trong quyển sách phụ đạo này rắc rối quá, tớ đọc mấy lần mà chưa hiểu.” Con ngươi màu hổ phách lấp lánh ánh sáng xinh đẹp dưới bóng đèn trong phòng học, “Đúng là cậu nói thì rõ ràng hơn.”
Nhận được sự khen ngợi từ Hứa Kỳ Sâm, trái tim Hạ Tri Hứa như có một bông hoa nở rộ phấp phới trong gió.
Hắn chợt nhớ ra hôm nay là thứ sáu, vì vậy cúi đầu nói với Hứa Kỳ Sâm đang cúi đầu chép lại quy trình chứng mình, “Phải rồi… Cuối tuần này cậu…”
“Hứa Kỳ Sâm.”
Nghe có người gọi tên cậu, cả hai người cùng ngẩng đầu lên, ra là một nữ sinh tên Sầm Hy trong lớp.
Cô mỉm cười nhẹ, khuôn mặt treo vẻ xin nhờ giúp đỡ rất rõ ràng.
Hứa Kỳ Sâm không quen thân với cô lắm, nói chính xác ra thì Hứa Kỳ Sâm chẳng quen thân với bất kì ai cả, vì vậy cậu không khỏi nghi hoặc, hai mắt mở to, “Tìm tớ à?”
“Ừm! Tớ có một số việc… muốn nhờ cậu giúp đỡ.”
Sầm Hy cũng tham gia cuộc thi toán đợt trước Hạ Tri Hứa tham gia, hai người từng nói chuyện mấy lần.
Trong ấn tượng của hắn, Sầm Hy là một nữ sinh dịu dàng, ít nói, chăm học, giọng nghe êm tai, cũng rất lịch sự.
Nhưng không hiểu sao, vừa thấy cô cười với Hứa Kỳ Sâm, trên gương mặt phớt qua vẻ thẹn thùng, ấn tượng trong lòng Hạ Tri Hứa dành cho cô tụt cái vèo.
“Sao thế?” So với hồi khai giảng, Hứa Kỳ Sâm đã dễ gần hơn rất nhiều.
Sầm Hy chực nói nhưng lại hơi ngập ngừng, “Có thể… ra ngoài nói chuyện được không?”
Hạ Tri Hứa nói ngay, “Ngoài kia lạnh lắm, cậu cứ nói luôn ở đây cũng được.”
Thấy Sầm Hy vẫn có vẻ ngại, Hứa Kỳ Sâm ân cần đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
“Này, ngoài kia lạnh lắm, thật mà.” Hạ Tri Hứa túm cánh tay Hứa Kỳ Sâm, nhưng cậu cũng chỉ “Ừm” một tiếng, cầm lấy chiếc áo khoác trần bông màu xanh lam vắt ở lưng ghế lên tròng vào người, đi ra ngoài cùng Sầm Hy.
Hai ngừa vừa ra ngoài không bao lâu, bạn cùng bàn của Hứa Kỳ Sâm đã quay người xuống bắt đầu hóng hớt với bạn cùng bàn của Hạ Tri Hứa, “Này, cậu nói thử xem, có phải Sầm Hy ấy ấy Hứa Kỳ Sâm không?”
“Ấy cái gì cơ?”
“Trời ơi, là ấy ấy đó?”
Hạ Tri Hứa ngồi bên cạnh không nghe nổi nữa, “Hai cậu nói tiếng người được không vậy?”
Bạn cùng bàn của Hứa Kỳ Sâm hừ một tiếng, thì thầm nói, “Tớ có cảm giác hình như Sầm Hy thích Hứa Kỳ Sâm.”
“Làm gì có chuyện đó!” Hạ Tri Hứa ngắt lời.
“Gì? Cậu kích động như thế làm gì? Chẳng lẽ…” Bạn cùng bàn che miệng, tỏ vẻ không thể tin nổi, “Chẳng lẽ cậu thích Sầm Hy à?”
“Tôi thích con mẹ cậu.” Hạ Tri Hứa trợn mắt, “Không hôm nào chăm chỉ học hành cả, chỉ biết lắm chuyện thôi.”
Hai cô nàng không hề ngại bị Hạ Tri Hứa đả kích, vẫn tiếp tục sự nghiệp hóng hớt của mình, “Bình thường nhìn Sầm Hy dịu dàng kiệm lời như thế, không ngờ lại chủ động vậy nhỉ?”
“Thì cũng phải xem đối phương là ai chứ, bạn cùng bàn của tớ phải cỡ nhất nhì lớp bọn mình, à không, khối bọn mình luôn ấy chứ, hơi gầy yếu mong manh, nhưng mà giờ nữ sinh toàn thích mấy kiểu trắng trẻo sạch sẽ lịch sự nhã nhặn như thế thôi.”
“Tớ cũng thấy Hứa Kỳ Sâm là kiểu con trai ưa nhìn, ngồi gần lâu rồi cũng thấy cậu ấy khá tốt, chỉ là hơi kiệm lời, nhưng mà không sao, nhìn mặt thôi cũng đủ rồi.”
Sức chịu đựng của Hạ Tri Hứa đã đạt đến đỉnh điểm, “Hai người đã nói xong chưa vậy?”
“Cậu làm sao thế? Sao mà tức tối vậy.” Bạn cùng bàn nhìn về phía Hạ Tri Hứa, cứ tưởng hắn đang bất mãn vì hai người khen Hứa Kỳ Sâm đẹp, “Cậu cũng đẹp trai, cậu đẹp trai nhất khối.”
“Hai cậu làm ổn ảnh hưởng tôi học bài.”
Bạn cùng bàn ngó lại xem quyển sách để trước mặt hắn, “Học bài? Cậu còn chưa lật lại sách mà, học giỏi đến mức đọc được chữ ngược cơ à?”
Hạ Tri Hứa xấu hổ lật ngược quyển sách lại, đúng lúc đó, hai người vừa đi ra ngoài cũng đẩy cửa về phòng.
“Khỏi nói, trông xứng thật đấy.”
“Nhỉ.”
Vì câu nói “xứng thật đấy” mà Hạ Tri Hứa khó chịu nguyên buổi sáng, cứ như bị nhét một con thỏ sống dở chết dở vào trong ngực, muốn nhảy lên cũng không được, kìm nén phát sợ.
Suốt tiết địa cuối cùng, hắn không hề nghe giáo viên giảng bài, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ không biết khi nãy Hứa Kỳ Sâm ra ngoài với Sầm Hy đã nói chuyện gì, thậm chí, hắn còn tưởng tượng ra được hình ảnh hiện trường đám cưới của hai người, cũng giống như khi nãy vậy, mặc âu phục và váy cưới đi về phía bọn họ.
Điên rồi.
Điên rồi, điên rồi.
“Được rồi, tiết này đến đây thôi, các em về tự vẽ lại hình này nhé, tan học đi.”
Hứa Kỳ Sâm thu dọn cặp sách, lúc quay đầu lại lấy áo thì thấy Hạ Tri Hứa vẫn còn đang ngồi ngẩn người, vì vậy cậu chọc tay lên trán hắn, “Cậu đang nghĩ cái gì thế?”
“Không, không có gì.” Hạ Tri Hứa cầm cặp sách đứng dậy.
Hắn không thể nói với Hứa Kỳ Sâm rằng hắn đã tưởng tượng đến viễn cảnh cậu kết hôn, khoảnh khắc người chứng hôn hỏi có ai phản đối không, tự nhiên hắn xuất hiện phá hỏng toàn bộ hiện trường.
Giờ mà nói ra, hoặc là bị cậu cười chết, hoặc là bị cậu tuyệt giao.
Nhìn Hạ Tri Hứa ngẩn ngơ túm cặp sách bước ra khỏi chỗ ngồi, Hứa Kỳ Sâm kêu “Này” gọi hắn, “Cậu không mặc áo khoác à?”
“À ừ, ừ.” Hạ Tri Hứa quay lại hai bước, mặc áo khoác lên người.
Hai người ra khỏi tòa dạy học, sắc trời âm u, không có mặt trời, cũng không có bất kì điềm báo khí tượng nào nặng nề, chỉ nằm ngay giữa vùng xám mơ hồ, không tốt cũng chẳng xấu.
Hứa Kỳ Sâm sợ lạnh, theo rụt tay vào trong tay áo theo thói quen, thở ra một hơi khe khẽ, “Cứ tưởng hôm nay sẽ có tuyết rơi chứ.”
“Cậu thích tuyết à?” Hạ Tri Hứa hỏi.
“Có thể xem là thích, tớ nhớ hồi còn rất nhỏ, mới lên tiểu học, có một mùa đông trời đổ tuyết lớn, dày đến chỗ này của tớ này.” Hứa Kỳ Sâm đặt tay ngang bụng mình, “Tớ nhớ rõ lắm, được nghỉ đông ba tháng.”
“Tớ cũng còn nhớ rõ, lúc đó tớ phấn khởi lắm.”
Hứa Kỳ Sâm ừm hửm một tiếng, giọng trầm đi, “Nhưng sau này tớ mới biết rằng hóa ra trận tuyết đó là một thảm họa thiên nhiên rất nặng nề.” Cậu thở dài, chậm bước chân, “Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, tớ lại không kìm được cảm giác áy náy vì sự vui sướng và phấn khởi lúc trước của mình.”
“Nhưng có phải lỗi của cậu đâu, cậu cũng không biết mà.”
“Tớ biết, đúng là vì tớ không biết vụ việc nên lúc ấy tớ đã thật sự thấy phấn khởi mà, không thể phủ nhận được.”
Hạ Tri Hứa nhìn cánh tay rụt vào của cậu, trông y như một con thú nhỏ đáng thương, vì vậy hắn cởi găng tay len của mình ra, nắm lấy cổ tay Hứa Kỳ Sâm, nhét găng tay vào trong tay cậu, “Đừng nghĩ vậy, lúc đó cậu vẫn chỉ là đứa trẻ con, vui là chuyện bình thường.”
Cùng với tài năng văn chương, ông trời cũng cho cậu một trái tim nhạy cảm.
Không biết là tốt hay xấu nữa.
Vì để thay đổi đề tài và cũng đề trái tim mình về lại chỗ cũ, Hạ Tri Hứa vẫn không kìm được câu hỏi, “Vừa nãy Sầm Hy tìm cậu… làm gì?”
Hứa Kỳ Sâm ngại đeo găng của hắn, cậu cầm trong tay một lúc mà không hề đeo vào, “Chỉ nói chuyện kỉ niệm ngày thành lập trường thôi ấy mà, Sầm Hy muốn đăng kí một tiết mục.”
“Tiết mục gì? Sao lại phải tìm cậu?”
Hai người lần lượt lên xe, Hứa Kỳ Sâm giải thích, “Cậu ấy muốn đăng kí ngâm thơ, nhưng vì không có bài thơ nào ưng ý nên định nhờ tớ viết cho một bài.”
Hạ Tri Hứa lập tức phản bác, “Sao lại làm thế được!”
Giọng hắn hơi lớn nên mọi người xung quanh đều quay đầu lại nhìn.
Vì xấu hổ, Hạ Tri Hứa vặn nhỏ giọng đi, “Cậu không thể viết thơ cho cậu ấy được.”
Viết thơ cho cậu ấy? Cách diễn đạt này nghe ám muội thật.
Hứa Kỳ Sâm nhét găng tay lại vào trong tay Hạ Tri Hứa, cậu bám lấy cây cột, chỉ thấy buồn cười, “Cậu đừng nói linh tinh, không phải tớ viết thơ cho cậu ấy, mà là tớ viết thơ, cậu ấy ngâm thôi.”
Hạ Tri Hứa thì thấy chẳng khác gì nhau, hắn buông lỏng bàn tay đang vịn chắc lấy tay nắm, giữ lấy cánh tay Hứa Kỳ Sâm, “Cậu đừng viết cho cậu ấy, cậu nghĩ đi, đến lúc đó chỉ có mình cậu ấy lên sân khấu biểu diễn, cậu trở thành người đứng đằng sau hậu trường, chẳng đáng chút nào.”
Hứa Kỳ Sâm nhìn vào mắt hắn, “Đứng sau hậu trường cũng có sao đâu, lúc nào chẳng phải có người đứng sau hậu trường, hơn nữa trước nay có bao giờ tớ trở thành người trình diễn được đâu.”
Hạ Tri Hứa nghĩ đến bản thân hắn.
Nhưng đây không phải vấn đề hắn cần lo lắng vào lúc này, giọng hắn nôn nóng, “Tóm lại…”
Còn chưa nói xong, tài xế đã phanh gấp, Hạ Tri Hứa đang không cầm nắm bất cứ thứ gì bị quán tính đẩy mạnh, ập lên người Hứa Kỳ Sâm.
Khác với lần trước Hứa Kỳ Sâm “ngã vào trong lòng”, Hạ Tri Hứa theo bản năng vòng tay ra sau lưng Hứa Kỳ Sâm ôm lấy cậu, cái ôm hoàn toàn trọn vẹn, kín kẽ.
Điều xấu hổ nhất là, khoảnh khắc ập người tới, môi Hạ Tri Hứa đã chạm lướt qua mặt Hứa Kỳ Sâm.
Chưa đến vài giây ngăn ngủi, nhanh đến mức gần như không nắm giữ được cảm giác gì khi tiếp xúc.
Không, thật ra vẫn có cảm giác.
Lành lạnh, mềm mại.
Thoải mái đến mức hắn không dám thừa nhận rằng mình đã cảm nhận được.
Trái tim đập dữ dội, mãnh liệt hơn bất cứ sự rung động khác thường nào, Hạ Tri Hứa ôm chặt lấy người Hứa Kỳ Sâm, đầu ngừng lại bên tai cậu đầy cứng nhắc, não bộ rỗng tuếch, quên luôn cả việc đầu tiên cần phải làm lúc này.
Là buông cậu ra.
Hứa Kỳ Sâm vẫn chưa buông cánh tay bám lấy cây cột kia, cậu nắm chặt đến mức khớp xương trắng bệch.
Khoảnh khắc xe bus ngừng di chuyển về phía trước, tất thảy mọi thứ đều bất đỗng, giống như khi nàng tiên trong truyện cổ tích làm phép.
Khi xe chuyển động lại, phép tiên cũng hết hiệu lực.
Cuối cùng, Hứa Kỳ Sâm cũng mở miệng, “Cậu… ôm chặt quá…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...